;
'Cánh tay bất hoại' - nhục thân Nhà sư Thích Thiện Tuệ để lại hơn 40 năm không phân hủy các ngón tay vẫn đang bắt “ấn Tam muội”.
Giữa mùa hè nóng đỏ lửa năm 1979, với tâm nguyện cứu độ chúng sinh, Nhà sư Thích Thiện Tuệ (thế danh Phan Trọng Kiệm) quyết tâm thí phát nhục thân để cúng dường Tam Bảo và lưu lại 'cánh tay bất hoại' hơn 40 năm qua tại chùa Hương Tích (Hà Tĩnh).
Suốt đêm hôm đó, ông một mình tụng kinh nơi chính điện chùa Hương Tích cho đến 3 giờ sáng. Cơ duyên đã điểm, nhà sư kê cánh tay trái của mình lên một chiếc đế hoa sen bằng gỗ mít, năm ngón tay bắt “ấn quyết Tam Muội”, miệng lẩm nhẩm niệm Phật rồi dùng tay phải nắm con dao rựa vung lên chặt một nhát cực mạnh.
Ông ngất đi một lúc. Tỉnh lại thấy tay phải cầm dao vẫn đang liên tục chặt vào cánh tay trái kê trên đế gỗ. Xương thịt bầy nhầy, máu văng tung tóe ra khắp chính điện ngôi chùa. Phải chặt một lúc khá lâu cánh tay mới đứt hẳn, ông lại ngất đi lần nữa. “Cánh tay bất hoại” sau gần 40 năm vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, các ngón tay vẫn đang bắt “ấn quyết Tam Muội”.
Trời tảng sáng, nhà sư tỉnh dậy đem cánh tay của mình đặt trên một cuốn Kinh Pháp Hoa, tiến lên khay, dâng lên Tam Bảo. Rồi ông mở cửa đi ra. Lúc này có người đàn ông tên Thế sống dưới chân núi, đi đốn củi ghé chùa. Nhà sư cất tiếng gọi. Người kia trông thấy bộ dạng của ông, khiếp quá bèn quay đầu bỏ chạy.
May sao một lúc lại có hai mẹ con bà Hòa ở xã Thạch Kim lên chùa. Nhà sư bèn kêu hai mẹ con lên thu dọn và lau chùi chánh điện, sau đó lại bảo hai người mang cánh tay ra chôn cất tại vườn “dược sư” ở phía Đông chùa.
Một tuần sau, theo “lời dạy của Bề Trên”, cụ Quyền và một số Phật tử ở xã Phúc Lộc cùng nhau đào cánh tay lên. Tất cả đều ngạc nhiên vì cánh tay đã chôn gần chục ngày trời dưới đất, lại không được bao bọc gì, thế nhưng vẫn tươi mới và hoàn toàn nguyên vẹn.
Mọi người bèn đem cánh tay bọc vào một lớp giấy xi măng (lớp giấy bên trong bao bì đựng xi măng dùng để chống ẩm), dùng dây buộc chữ thập rồi đem về cất giữ (treo lên xà nhà) ở Cửa Đàn của cụ Quyền.
Bẵng đi mấy năm không ai để ý, đến tháng 6/1990, cụ Quyền “được Bề Trên báo”: “Sư Kiệm đã viên tịch, phải mau đem cánh tay sang để gia đình lo an táng”. Cụ Quyền bèn cho người mang cánh tay sang thì ngạc ghiên thấy Ngài vẫn đang ngồi thuyết pháp giữa sân.
Tối hôm đó, mọi người mở cánh tay (vẫn được gói trong mấy mảnh giấy xi măng) ra xem thì kinh ngạc nhận ra cánh tay vẫn nguyên vẹn, chỉ khô và cứng lại như gỗ, các ngón tay vẫn trong tư thế “ấn quyết Tam Muội”, da - thịt - gân chỉ hơi co lại, hoàn toàn không bị hủy hoại bởi thời gian.
Xá lợi cánh tay của sư Kiệm được tôn trí tại bảo tháp nơi ngày đầu Nhà sư Thiện Tuệ rời chùa Hương Tích về sống tu ẩn dật.
Mọi người tò mò hỏi sư Kiệm, nhà sư chỉ nói một câu: “Đó là thép”. Câu chuyện về “Cánh tay bất hoại” của nhà sư nhanh chóng nổi tiếng khắp vùng. Câu chuyện về cánh tay trái của Thầy Kiệm khiến người người thấy kỳ lạ. Ai cũng tò mò bởi cánh tay ấy sau hơn 40 năm đặt vào tháp lưu li, thờ phụng nơi điện Tam Bảo vẫn còn nguyên vẹn. Người dân địa phương càng coi Sư Kiệm như một vị “thần Tăng”, mỗi khi có dịp đều lũ lượt kéo đến chiêm bái và nghe Ngài thuyết pháp.
Trên thế giới và ở nước ta, các cao tăng viên tịch thường để lại nhục thân bất hoại mà dân gian gọi là xá lợi.
Trong Mật tông Tây Tạng, được biết các cao tăng có thể chuyển hóa thân thể hoàn toàn thành luồng ánh sáng. Đó gọi là “quang hóa”. Trong thế kỷ 20, hiện tượng được nhiều người và cả chính quyền ghi nhận.
Trong các phép tư Phật giáo, một cơ chế gọi là “chu thiên”. Nghĩa là trong thân thể hình thành các dòng năng lượng có sự vận chuyển. Theo thời gian tu luyện, các cơ chế dần chuyển sang một dạng vật chất khác.
Tu Phật giáo thường không “tu mệnh” mà là niết bàn. Nhục thân bất hoại hay còn gọi là “xá lợi toàn thân”. Đây chính là loại vật chất không gian kết ở dạng hạt trong cả quá trình tu luyện. Tuy nhiên, mục đích và các yếu tố tạo nên xá lợi toàn thân khác với xá lợi thông thường.
Bành Phong Giang nơi nhập bảo tháp nhục thân Nhà sư Thích Thiện Tuệ
Lời người viết bài này: Tôi sinh ra và lớn lên ở Can Lộc, Hà Tĩnh. Nhà tôi gần chùa Hương Tích, thỉnh thoảng chúng tôi lên thăm chùa vào dịp hè hoặc Tết. Từ thuở bé, cha mẹ tôi thường nói về 'sư Kiệm' với lòng thành kính. Họ thường kể về sư ông với những câu chuyện tu hành thanh đạm, được đại chúng Phật tử xa gần kính trọng, hành xử giữ giới nghiêm cẩn của bậc chân tu hiếm thấy.
Viên Minh
(Tư liệu từ VTCNews)