;
Dẫu biết rằng giữa cuộc sống bon chen thì phải lo cho cơm áo gạo tiền, nhưng không vì thế mà chúng ta cứ mãi lao theo đến nỗi phải đánh mất chính mình, bởi suy cho cùng dù cố công tìm kiếm tiền muôn bạc tỷ thì đến ngày ra đi ta mang theo được gì ? phải
chăng chỉ còn lại tội phước theo ta. Thói thường khi ta đang có trong tay những thứ quý giá, ấy vậy mà ta cứ xem đó là những thứ tầm thường, đến một lúc nào đó, khi phải vấp chân té ngã thì ta mới chợt nhận ra những viên ngọc quý đang có bên mình. Ví như ta đang có một đôi chân lành lặn thì ta có quyền rong ruỗi khắp nơi, nhưng một hôm nào đó, khi không may đôi chân ta bị đau nhức, phải ngồi yên một chỗ, đến lúc đó ta mới thấy được giá trị của đôi chân còn quý hơn cả đống bạc vàng. Hay khi ta đang sống chung với một người thương bên cạnh, đó là một niềm hạnh phúc lớn đối với cuộc đời của ta, ấy vậy mà tuy là sống chung với nhau dưới một mái nhà, nhưng dường như ta đang sống cách xa nhau muôn ngàn dặm; có mấy khi ta mang đến cho người thương ta nỡ một nụ cười, có mấy khi ta hỏi han chăm sóc, hay chỉ là gây muộn phiền oán trách cho nhau. Đến một hôm nào đó, đột ngột người thương ta vội vã ra đi, ta mới cảm thấy hụt hẫng, ăn năn, hối tiếc, mới tự trách lòng, sao mình lại quá vô tâm.
Xuân về, là cơ hội cho ta được gần gũi bên người thương của mình, được nhâm nhi tách trà thơm với miếng mứt gừng và hạt dưa hấu đỏ, được ngắm nhìn cội mai vàng đua nhau khoe sắc thắm, nhưng nếu nhìn kỹ, bạn sẽ chợt nhận ra, chỉ vài hôm sau, những đóa mai vàng thắm tươi ấy, lại sớm vội vã lìa cành rơi rụng, lúc này ta mới chợt dật mình liên tưởng đến kiếp sống nhân sinh, sao củng quá đổi chóng tàn, mong manh dễ vỡ như hoa cỏ mùa xuân vậy. Bạn thử hồi tưởng lại xem, chẳng phải mới mùa xuân năm nào, ta còn tung tăng theo bên chân mẹ đến chùa lễ Phật, ấy vậy mà nay đầu đã dần pha sợi bạc. Đến lúc này, mình lại vọng tưởng được trở lại cái tuổi thơ ngây năm nào, ước chi mình giữ mãi nét đẹp thanh xuân, nhưng đố ai níu lấy thời gian được? níu tuổi xuân xanh, níu tuổi ngọc ngà.
Ngoài kia, từng cánh én đang tung tăng chao lượn, dòng người thì tấp nập ngược xuôi trong tà áo mới, trên gương mặt ai nấy hân hoan rạng ngời gởi trao cho nhau những lời chúc tốt lành đầu năm. Vậy là một mùa xuân mới đang về, bạn có cảm thấy xôn sao rộn ràng hay là vẫn điềm nhiên tự tại?.Tôi thì cũng đã từng có cảm xúc xôn sao như bạn, nhưng đến giờ thì đã ngộ ra, thì ra trong ta luôn có một mùa xuân hiện hữu, nên đâu phải đợi chờ mùa xuân đến ta mới rộn ràng đón xuân, mà trong mỗi phút giây ta luôn có một mùa xuân cho riêng mình. Mong thay, mùa xuân ấy luôn hiện hữu quanh bạn, quanh tôi để chúng ta xây dựng và vun đắp cho nhau những chất liệu ngọt ngào của mùa xuân ấy, để chúng ta luôn có được một mùa xuân miên viễn như nụ cười của đức Phật Di Lặc luôn hé nỡ trên môi.
Xuân về ta trân quý
Những gì có hôm nay
Dù xuân thay xuân đổi
Xuân lòng chẳng đổi thay.