;
 Những đại gia Việt ăn chay xây chùa để đời
Chúng ta hãy xem một đoạn nói về sự ăn thịt trong kinh Lăng Già (Lankavatara): Ngài bảo: “Có thể có một số tín đồ của Ta còn u tối sau khi Ta nhập diệt, không biết được lời dạy và sự dạy của Ta và có thể kết luận sai lầm rằng Ta cho phép họ ăn thịt và rằng

chính Ta  cũng ăn thịt. Điều này hẳn là sai lầm. Vì làm sao mà những người đang  trú trong một cái tâm từ bi, tu tập khổ hạnh và cố gắng theo con đường  Đại thừa lại có thể bảo những người khác ăn thịt thú vật? Quả thực, Ta  đã từng đưa ra những luật tắc về sự ăn chứ không về sự ăn thịt, mười  điều phải tránh và ba điều được chấp nhận. Nhưng trong Lăng Già này cũng  như trong các kinh Tượng Nhiếp (Hastikashiya), Bao Vân, Niết Bàn  (Nirvàna) và Chỉ Man (Angulimàlika), ăn thịt là tuyệt đối bị cấm. Không  phải chỉ trong quá khứ mà cả trong tương lai và hiện tại, tất cả các tín  đồ của Ta phải kiêng thịt thú vật dù thịt ấy đã được làm bằng bất cứ  cách nào. Nếu có ai tố cáo rằng chính Ta đã ăn thịt và cho phép những kẻ  khác ăn thịt thì kẻ ấy chắc chắn phải bị sinh vào cõi khổ. Những người  thánh thiện từ chối mà không ăn cả đến thức ăn của người bình thường  huống chi là ăn thịt! Thức ăn của chư vị ấy là thức ăn chân lý  (Dharmàhàra – Pháp thực); Pháp thân của Như Lai được phù trợ bằng thức  ăn ấy.”
 Sau đây là những lý do không ăn thịt được Đức Phật nói ra trong kinh này: 
 1. “Tất cả chúng sinh từ xưa đến nay, lần lượt theo nhân duyên làm lục  thân quyến thuộc với nhau, suy nghĩ thịt này là người thân kiếp trước  của mình, do đó không nên ăn thịt. 
 2. Thịt lừa, la, lạc đà, chồn, chó, trâu, ngựa, người, thú v.v… vì nhiều hàng thịt bán lẫn lộn, do đó không nên ăn thịt. 
 3. Như thợ săn, đồ tể, cầm thú ngửi mùi họ liền sanh kinh sợ, chó thấy oán ghét sủa vang, do đó không nên ăn thịt. 
 4. Vì khiến người tu hành chẳng sanh khởi từ tâm, do đó không nên ăn  thịt. Phàm phu ham thích hôi thúi bất tịnh, có tiếng tăm xấu xa, do đó  không nên ăn thịt. Vì khiến người trì chú chẳng thành tựu, do đó không  nên ăn thịt. 
 5. Vì người sát sanh thấy hình súc sinh khởi thức phân  biệt, ham đắm mùi vị, do đó không nên ăn thịt. Kẻ ăn thịt bị chư Thiên  chê bỏ, do đó không nên ăn thịt. Vì khiến miệng hôi hám, do đó không nên  ăn thịt. Vì khiến người có nhiều ác mộng, do đó không nên ăn thịt. 
 6. Vì đến chỗ rừng hoang vắng lặng, cọp sói ngửi được mùi hương gây sự  nguy hiểm, do đó không nên ăn thịt. Vì làm cho ăn uống thất thường, do  đó không nên ăn thịt. Vì khiến người tu hành chẳng sanh chán lìa, do đó  không nên ăn thịt. Ta thường nói rằng: Khi muốn ăn uống, nên nghĩ đây là  thịt của con mình hoặc nghĩ là thuốc độc, do đó không nên ăn thịt. Cho  Phật tử ăn thịt là không có chỗ đúng. 
 7. Lại nữa, Đại Huệ ! Xưa kia  có vua tên Sư Tử Đô Đà Ta, ăn đủ thứ thịt, dần dần cho đến ăn thịt  người, dân chúng chịu không nổi, tụ tập mưu phản, vua liền bị lật đổ,  người ăn thịt có lỗi như thế, do đó không nên ăn thịt. 
 8. Lại nữa,  Đại Huệ! Những người sát sanh vì ham tài lợi mà sát sanh buôn bán cá  thịt, bọn ngu si ăn thịt chúng sanh; dùng tiền làm lưới mà bắt lấy các  thứ thịt. Người sát sanh ăn thịt, hoặc dùng tài vật, hoặc dùng câu lưới  bắt lấy những chúng sanh bay trên trời, lội dưới nước và đi trên bờ, đủ  thứ giết hại, mua bán cầu lợi, gieo nhân chịu quả, sẽ thọ ác báo. Đại  Huệ! Ta dạy Phật tử nên dùng Pháp thực, không dạy ăn thịt, cho đến không  mong cầu, không nghĩ tưởng đến những cá thịt, do nghĩa này không nên ăn  thịt. 
 9. Đại Huệ! Ta có khi phương tiện nói Giáo Pháp, cho ăn năm  thứ tịnh nhục hoặc là mười thứ, nay ở kinh này xóa bỏ tất cả phương  tiện, bất cứ lúc nào, chủng loại nào, phàm thuộc loài thịt chúng sanh,  thảy đều đoạn dứt. Đại Huệ! Như Lai Ứng Cúng Chánh Đẳng Chánh Giác còn  chẳng ăn phi thời và tạp thực, huống là ăn thịt cá ư? Tự không ăn cũng  chẳng bảo người khác ăn. Dùng tâm Đại bi dẫn đầu, xem tất cả chúng sanh  như con một của mình, do đó chẳng ăn thịt con”(1).
 Theo như trên,  hẳn Đức Phật đã dùng pháp phương tiện cho phép tín đồ Phật giáo ăn thịt  nếu như họ không thấy, không nghe con vật bị giết và không bị đặc biệt  giết để cho họ ăn. Trong kinh này, Phật đã xác nhận điều đó và hủy bỏ  mọi pháp phương tiện đã ban hành từ trước. 
 Cũng trong kinh Lăng Nghiêm, Phật lại một lần nữa nói lên việc ngăn cấm ăn thịt. Chúng ta hãy nghe lời Ngài:
 “Người tu chánh định, cốt để ra khỏi trần lao, nếu tâm sát hại chẳng  trừ, thì chẳng thể ra khỏi, dẫu có nhiều trí thiền định hiện tiền, mà  chẳng dứt sát hại, ắt phải lạc vào đạo quỷ thần. Hạng trên thành tựu đại  lực quỷ, hạng giữa thành phi hành dạ xoa và các loại quỷ soái, hạng  dưới thành địa hành la sát. Các loài quỷ thần kia cũng có đồ chúng, mỗi  mỗi đều xưng đã thành đạo Vô thượng, sau khi Ta diệt độ, trong đời mạt  pháp, loại quỷ thần này sôi nổi trên thế gian, tự nói ăn thịt cũng được  đạo Bồ đề…
 “… Các ngươi nên biết, những người ăn thịt, dù được khai  ngộ tựa như Tam ma địa, nhưng đều là giống La sát, khi hết phước báu, ắt  phải chìm đắm trong biển khổ, chẳng phải đệ tử Phật. Những người như  thế, giết nhau nuốt nhau, ăn nhau không thôi, làm sao ra được khỏi luân  hồi. 
 “Ngươi dạy người đời tu Tam ma địa, phải dứt trừ sát sanh, ấy  là lời dạy rõ ràng trong sạch, gọi là nghĩa quyết định thứ hai của chư  Phật! 
 “A Nan! Nếu chẳng dứt sát hại mà tu thiền định, cũng như có  người tự bịt lỗ tai, lớn tiếng kêu to mà mong người khác chẳng nghe, bọn  này gọi là muốn giấu mà càng lộ. Hàng Tỳ kheo trong sạch và chư Bồ tát,  đi trong đường tẻ còn chẳng dẫm lên cỏ, huống là nhổ cỏ. Làm sao người  có lòng Đại bi lại ăn thịt chúng sanh?
 “Nếu Tỳ kheo chẳng mặc tơ  lụa, chẳng mang giày dép da cừu, chẳng ăn những tô lạc đề hồ… thuộc bộ  phận thân thể của chúng sanh, thì Tỳ kheo này nơi thế gian gọi là chơn  giải thoát, khi nợ xưa trả sạch thì chẳng sanh vào ba cõi. Tại sao? Vì  những bộ phận thân thể của chúng sanh để ăn mặc, thì phải trả nợ chúng  sanh. Như người ăn lúa thóc từ đất mọc thì chân chẳng lìa đất. Cũng vậy,  ngươi mà đối với thân thể của chúng sinh đều chẳng ăn chẳng mặc, ta nói  người này là chơn giải thoát”(2).
 Trước khi Phật Niết bàn, Ngài  cũng nói: “Này Ca Diếp! Bắt đầu từ ngày nay trở đi, Như Lai không cho  phép hàng Thanh văn đệ tử ăn thịt, nếu đàn việt đem đến dâng thí, phải  xem thịt ấy như thịt con mình. Như Lai cấm các đệ tử không được ăn tất  cả các thứ thịt”(3).
 Theo quan niệm dân gian của người Việt Nam  chúng ta, khi nói đến ăn chay là ăn những chất thanh tịnh, không ăn thịt  cá và các thứ cay nồng thuộc loại ngũ vị tân (hành, hẹ, tỏi, kiệu và  hưng cừ). Nếu dùng cá thịt và ngũ vị tân, người ta gọi là ăn mặn. Nhưng  thật ra, chữ “chay” nguyên ủy vốn là chữ “trai”, có nghĩa là thanh tịnh.
 Chữ Trai còn có nghĩa là thời thực, tức là ăn trước giờ Ngọ, nếu ăn quá  ngọ gọi là phi thời thực. Thời đại Phật giáo Nguyên Thủy và thời đại Bộ  phái Phật giáo, Trai thực là chỉ bữa ăn trước giờ Ngọ. Thời đại Phật  giáo Phát triển tức Phật giáo Bắc truyền hay Phật giáo Bắc tông, phát  khởi từ ý tưởng từ bi không giết hại sinh mạng chúng sinh, Trai thực  chuyển sang nghĩa Tố thực. Tố thực nghĩa là không ăn thịt. Giờ đây nói  ăn chay, trì trai là theo nghĩa này.
 Đối nghịch với chữ ăn chay là  ăn mặn. Ăn mặn ở đây không có nghĩa là ăn muối nhiều mà là “ăn mạng” để  chỉ sự ăn sinh mạng các loài động vật. Lâu ngày người ta nói trại ra  thành ăn mặn, hay cũng là để tránh chữ ăn mạng (chúng sinh), nghe không  được thoải mái.
 Đối với người Hoa Kỳ, những người ăn chay gọi chung  gồm hai loại là vegetarian và vegan. Từ ngữ vegetarian dùng để chỉ những  người không ăn thịt các loài động vật. Thịt động vật được họ định nghĩa  là thịt các loài sinh vật có cảm giác và tự cử động được, tức là các  sinh vật biết đi, biết bò, biết cọ quậy, biết bay và biết bơi. Nhưng họ  có thể ăn trứng và uống sữa. Còn vegan là những vegetarian không ăn  trứng, không uống sữa và các thực phẩm làm bằng sữa như bơ, phó mát; tóm  lại, vegan không dùng bất kỳ chât gì được lấy ra từ cơ thể loài vật.
 (1) Tỳ kheo Thích Duy Lực, Kinh Lăng Già, GHPGVN xuất bản năm 1994, trang 239-241.
 (2) Tỳ kheo Thích Duy lực, Kinh Lăng Nghiêm, Từ Ân Thiền Đường xuất bản năm 1991, trang162-163.
 (3) Tỳ kheo Thích Trí Tịnh, Kinh Đại Bát Niết Bàn, quyển 1, tịnh xá Minh Đăng Quang xuất bản năm 1990, trang 137-138.
 (Theo Quan điểm về ăn chay của đạo Phật, Tâm Diệu biên soạn)
Nguồn: Thư Viện Hoa Sen
