HỎI: Tôi có xem sách bói toán nói về tuổi tác nam nữ khi lập gia
đình, rồi nghiệm bản thân cùng bốn người bạn bị phạm vào tháng “Cô
thần”, “Cô quả” hiện tại đều gặp trục trặc trong đời sống hôn nhân. Dù
rằng, họ là những người có nhân cách tốt, là giảng viên giỏi, nhà quản
lý tài năng và có đời sống vật chất khá đầy đủ. Vậy có phải do tuổi tác
của họ không hợp? Hay là do trong quá khứ họ đã tạo nghiệp nên trong
hiện tại chịu quả báo cô đơn? Đây có phải là định nghiệp? Có thể chuyển
nghiệp được không và chuyển bằng cách nào?
Về
vấn đề bói toán, trước hết, xin nói rõ cho bạn biết rằng đạo Phật không
có chủ trương bói toán, xem tuổi tác và ngày giờ tốt xấu để phán xét,
đoán định vận mạng nơi quá khứ, hiện tại, vị lai. Đạo Phật chủ trương
nhân quả và nghiệp báo, với mục đích tìm ra những nguyên nhân hình thành
ác nghiệp rồi khắc phục, cải tạo nhân xấu thành nhân tốt và chuyển hoá
ác nghiệp thành thiện nghiệp để hoàn thiện nhân cách và đời sống của
chúng sanh. Do đó, theo Đạo Phật, những bất hạnh và đổ vỡ trong đời sống
hôn nhân của bạn và nhiều người khác không phải là do tuổi tác xung
khắc hoặc phạm vào Cô thần, Cô quả như bạn nói. Đó chính là kết quả của
Nghiệp do tự thân bạn tạo ra rồi trở lại chi phối, tác động làm tan vỡ
đời sống hôn nhân của chính bạn.
Nghiệp là một năng lực được tạo
ra do những suy nghĩ, lời nói và hành động có chủ ý. Có nhiều Nghiệp
được tạo ra trong quá khứ, quyết định một phần tính cách, hình dáng và
hoàn cảnh của một cá nhân. Tuy nhiên, ảnh hưởng và chi phối phần lớn đời
sống chúng ta là những Nghiệp được tạo ra trong hiện tại. Như vậy, sự
đổ vỡ trong hôn nhân của các bạn ắt hẵn có một phần nguyên nhân của
những nghiệp duyên quá khứ nhưng những nghiệp duyên do các bạn tạo ra
trong hiện tại giữ vai trò rất quan trọng, gần như quyết định. Những
người có học vấn cao, thành đạt trong nghề nghiệp nhưng không phải ai
cũng có khả năng chuyển hoá để phù hợp, hòa thuận, sống hạnh phúc với
người bạn đời của mình. Sự tổn thương và rạn nứt trong tình cảm vợ
chồng, nếu không biết hàn gắn theo thời gian sẽ dẫn đến đổ vỡ. Tiến
trình đi đến phá sản hạnh phúc hôn nhân là cả một quá trình tạo nghiệp
theo chiều hướng tan vỡ. Nếu nghiệp nhân được tạo ra không mang tính
chất cảm thông, thương yêu, chia sẻ và gắn bó thì làm sao tránh khỏi
nghiệp quả ly tan.
Tính chất cơ bản của nghiệp là bất định tính.
Nghiệp luôn luôn chuyển biến theo hướng thiện hoặc ác tuỳ theo sự tạo
nghiệp của thân, khẩu và ý trong đời sống hiện tại của cá nhân. Vì thế,
sự đổ vỡ trong hôn nhân tuy có sự tham gia của nghiệp nhân quá khứ nhưng
chỉ mang tính tiền đề. Nếu biết cải tạo nghiệp cũ và xây dựng nghiệp
mới, tức biết thông cảm, hiểu và thương nhau thật sự, thì “nghiệp cũ đổ
vỡ” sẽ bị nghiệp mới là “chia sẻ và thương yêu” triệt tiêu. Vì nghiệp
không có định tính cho nên không có định nghiệp. Càng không có định
nghiệp theo kiểu số mạng như là “chúng tôi phải chia tay vì duyên số của
chúng tôi như vậy”. Đây chính là sự yếu hèn và thiếu sáng suốt của khá
nhiều người. Đúng ra, trách nhiệm phải quy về tự thân vì chính cá nhân
đó không nỗ lực cải tạo và xây dựng thiện nghiệp của chính mình, lại đem
tất cả đổ lỗi cho duyên số, số phận và định mệnh.
Tu tập để
chuyển hóa, sửa đổi và thăng hoa nghiệp lực của chính mình là mục đích
sống của người Phật tử. Trong đời sống hôn nhân và gia đình thì sự thực
tập Chánh pháp để xây dựng hạnh phúc lại càng được chú ý hơn. Hạnh phúc
hay khổ đau là do chúng ta tự tạo dựng và quyết định. Không ai có quyền
và có thể chi phối đời sống của chúng ta.
Trong kinh tạng, Đức
Phật đã dành cho hàng đệ tử tại gia không ít những lời dạy, những phương
pháp thực tập để xây dựng đời sống hôn nhân và gia đình hạnh phúc. Cốt
lõi của của những lời dạy này không ngoài sự chuyển hoá ba nghiệp của
thân, khẩu và ý. Muốn chuyển hoá tốt, trước hết phải tu tập chánh niệm.
Phải ý thức một cách rõ ràng về những suy nghĩ, lời nói, hành động của
mình đang và sắp xảy ra. Nếu đó là những suy nghĩ, lời nói và hành động
đem đến chia rẽ, hận thù và đổ vỡ… thì ngay lập tức chủ thể phải nỗ lực
diệt trừ chúng khi còn trong ý niệm. Ngược lại, những suy nghĩ, lời nói
và hành động mang đến cảm thông, hiểu biết, yêu thương… thì cần phát huy
đến chỗ hoàn thiện. Phải biết lắng nghe những tâm tư, hoài bão và những
uẩn khúc của người bạn đời của mình thật sâu sắc để hiểu được họ. Không
những thế, phải lắng nghe những tâm sự của chính mình để hiểu mình.
Hiểu được mới thương được. Hiểu nhau là cơ sở của thương yêu đồng thời
thương yêu là chất liệu để nuôi dưỡng, là nhịp cầu nối liền cảm thông để
hiểu nhau thêm trọn vẹn. Chuyển hóa ba nghiệp, thiết lập được hiểu biết
và thương yêu là phương pháp xây dựng đời sống hôn nhân và gia đình
hạnh phúc theo lời Phật dạy.