;
“Ngàn đóa hồng thơm con kính dâng lên người, mẹ hiền.
Vu lan lại về xao xuyến tận đáy lòng chúng con
Một nhành hoa đơn sơ thay cho ngàn câu nói
Lòng trẻ chúng con luôn biết ơn mẹ hiền”
Lòng hiếu thảo của Ngài đã được
nhắc nhở, truyền tụng cách đây hơn hai ngàn năm trăm năm, mà bây giờ vẫn còn
mãi, và có lẽ sẽ mãi mãi mà thôi. Bởi hình ảnh hiếu hạnh cao đẹp như vậy, nên
người Phật tử nào cũng đều ít nhiều nghĩ về Vu Lan trong mùa tháng bảy. Và hễ
nghĩ về Vu Lan hẳn phải nghĩ về Mẹ. Nghĩ về Mẹ để được uống lại mật ngọt tình
thương; nghĩ về Mẹ để được no đầy dòng sữa thương cảm.
"Dấu chấm" như những giọt cam lồ hay dòng sữa ngọt
ngào của mẹ và bất kì ai sinh ra trên đời điều cần đến từng giọt tình thương
đó. Dấu chấm ấy không bao giờ vắt cạn khô, bầy trẻ thơ ngây có thể tận hưởng
nguồn suối mát ấy cho tới khi khôn lớn, như món quà có bấy nhiêu mẹ cũng dành
cho cuộc đời và sự sống!
Tình Mẹ là một thứ tình thương thật bình thường, mộc mạc
không khó hiểu, sâu xa, khúc mắc. Vì tất cả mọi người ai cũng có Mẹ. Ai cũng thấy
Mẹ mỗi ngày có gì đâu là lạ. Nhưng có một điều không phải bình thường dễ hiểu
là mỗi người chỉ có mỗi một Mẹ mà thôi ! Nếu chẳng may có gì xãy ra với Mẹ, thì
không ai có thể thay thế cho Mẹ được, cho dù có đi hết cả vòng trái đất để tìm.
Do vậy tình thương Mẹ nghe thật đơn sơ nhưng không đơn sơ,
nghe thật bình thường nhưng không bình thường, mà phải nói tình thương về Mẹ là
huyền diệu, cao cả nhất trên thế gian nầy.
Trong Kinh Tương Ưng Bộ, đức Phật có nhắc nhở, dạy cho các vị
Tỳ Kheo về công lao to lớn của Mẹ, ví qua những hình ảnh không thể nghĩ bàn:
"Này các Tỳ Kheo, sữa Mẹ mà các thầy đã uống trong suốt quá trình cuộc sống
luân hồi nhiều hơn nước trong đại dương".
“Mẹ hiền ơi! Bao năm an vui bên Mẹ
Nay Mẹ đã già, đàn con cũng đều khôn lớn
Xin nhớ mãi trong tim những lời ru thiết tha của Mẹ
khắc ghi trong cuộc đời ơn Mẹ biển trời mênh mông”
Có lúc con phải thốt lên “Chắp đôi tay lại để viết nên những
dòng chảy của tình yêu bên Mẹ! thời gian sẽ qua đi nhưng Bóng Mẹ thân thương ấy,
sẽ ẩn hiện trong mỗi tâm thức bình an cùng đi bên đời của con. Con lại nhìn thấy
Mẹ một lần nữa trên mỗi con đường, trên đóa hoa hồng thắm tinh khôi.
Ðã biết về Mẹ, nhưng còn tình Cha thì sao? Tình Cha cũng lại
vô cùng. Có ai mất Cha mà đã không buồn khóc chăng? Có ai đã dằn được xúc động
khi bất chợt thoáng nhìn nét nhăn lo lắng hằn trên mặt của Cha vì buồn lo cho vợ
con chăng? Và có ai lại không sung sướng khi được Cha xoa đầu thương nựng
chăng?
"Công Cha như núi Thái Sơn, nghĩa Mẹ như nước trong nguồn
chãy ra ..."
Vậy thì tình Mẹ càng sâu thì tình Cha càng rộng. Nhắc đến hai
đấng sanh thành đức Phật lại dạy thêm, theo Kinh Tăng Chi:
"Này các Tỳ Kheo, Như Lai nói có hai hạng người khó thể
trả ơn được là Mẹ và Cha. Này các Tỳ Kheo nếu để Cha Mẹ trên đôi vai suốt cả
năm, đấm bóp, thoa xức, tắm rữa và dù Cha Mẹ có phóng uế trên người cũng không
nhòm gớm, làm như vậy cũng chưa gọi là đền ơn tròn đủ..."
Và đã sinh ra giữa lòng cuộc đời, thì bất cứ ai cũng có một
mái nhà, nơi đó luôn hiện hữu một tình thương chân thật, không điều kiện. Người
mẹ nuôi con không biết đong đếm thời gian. Cứ mỗi lần ở xa về hay đi học về,
con luôn nhìn vào gương mặt hiền thục, đầy ấm áp của mẹ thật lâu. Con thường
trân quý sự có mặt của mẹ ở trong căn nhà, trong từng phút giây. Đây cũng là
cách con đón lấy tình thương của mẹ một cách sâu sắc hơn, như có một câu nói “Mẹ
là cánh cửa tình thương bất tận”. Con cũng luôn nhớ về một làng quê bạt ngàn
lúa chín, mùi thơm của cát trắng mà bao tháng ngày mẹ luôn chắc chiu nuôi dưỡng
cho con nên người.
Lại có thêm về một định nghĩa “Em bé, trẻ nhỏ thương Mẹ, yêu
Mẹ đã đành, mà người lớn, trưởng thành cũng thương Mẹ không kém em bé. Em nhỏ
thương Mẹ để được gần Mẹ đòi quà, đòi bánh. Người lớn thương Mẹ, gần Mẹ để được
ngắm, được nhìn. Tình thương của em nhỏ bộc lộ rõ ràng. Tình thương của người lớn
đối với Mẹ thì âm thầm, sâu kín. Em nhỏ giận Mẹ thì khóc. Người lớn giận Mẹ bỏ
đi. Nhưng em nhỏ sẽ không khóc mãi và người lớn cũng phải quay về thăm Mẹ”.
Đó là cái hạnh phúc của mình là khi Mẹ còn sống, còn lắng nghe hơi thở. Chính ngày hôm nay, lòng biết ơn của tôi dành cho Mẹ thật nhiều, thật nhiều, nhiều lắm…! Một chén trà hay giọt mưa thơm, khi tôi biết ngồi yên để ngắm vầng mây trắng bay ngang và dáng Mẹ ẩn tàng trong ánh nắng bình minh. Xin giây phút đẹp nhất, vẫn là Mẹ đang hiện hữu như cánh sen thoang thoảng giữa đồng nội quê nhà.
*Bài có sử dụng tư liệu từ kinh Vu Lan, Tình Mẹ của Hòa Thượng Hộ Giác, Học viện Buddhadhama xb, tr 83