;
Tuy nhiên, không khí u ám, đau buồn trùm khắp xóm Vân Gia khiến tôi phải suy nghĩ. Có lẽ, những lời đồn đại, khiến những đại họa vô tình đã trở nên huyền bí, khủng khiếp hơn. Nỗi khủng khiếp đó đã ám thị vào suy nghĩ, hành động của người dân khiến cuộc sống, tâm lý của nhân dân thêm phần nặng nề.
Trong số những gia cảnh éo le do chết chóc, thương tâm nhất là gia đình
cụ Đ. Thị R. (xin được giấu tên, họ gia đình để tránh gây đau buồn).
Mấy bà vãi ở chùa Viên Quang dắt tôi ra triền đồi chỉ ngôi nhà lúp xúp dưới những rặng tre cách chùa không xa và bảo đó là nhà cụ R., gia đình bị đồn là “thánh vật” đến kiệt quệ.
Cụ R. tin rằng "thần rắn" đã hại gia đình cụ.
Tôi tìm vào nhà cụ R., gọi mãi mà không thấy ai thưa. Tôi đẩy cửa vào
nhà, thì thấy một cụ già nằm bẹp trên giường. Thấy khách lạ, cụ lọ mọ
dậy tiếp.
Cụ R. năm nay đã 90 tuổi, già yếu, hom hem lắm. Nhưng trời cho cụ trí
nhớ minh mẫn, hoạt bát, nên cụ kể rành mạch mọi chuyện liên quan đến gia
đình cụ.
Câu chuyện về gia đình cụ mang màu sắc mê tín, liên quan đến “rắn
thần”. Sau khi nghe cụ kể, tôi mang sự hoài nghi đi xác minh qua một số
cán bộ thôn, thì họ đều khẳng định chuyện đó là có thật. Các bà vãi ở
chùa, rồi người dân quanh xóm cũng đều khẳng định như vậy. Chuyện này
lan truyền khắp xóm, đồn đại ầm ĩ.
Chuyện rằng, vào năm 2008, khi những vụ chết chóc gây hoang mang khắp xóm, thì cụ R. nhìn thấy một con rắn rất lớn bò lên giếng rồi nằm vắt ngang miệng giếng sưởi nắng.
Cụ R. kể: “Hôm đó, tầm 11 giờ trưa, mặt trời trên đỉnh đầu, tôi ngồi
vặt lạc ở hiên nhà. Tôi già nhưng không yếu, mắt vẫn sáng lắm, làm được
nhiều việc lặt vặt. Vẽ lạc chứ xâu kim tôi vẫn làm được. Tự dưng, tôi
nghe thấy tiếng loạt xoạt, nhìn ra giếng thấy một con rắn rất lớn bò lên
giếng, rồi vắt ngang miệng giếng phơi nắng.
Nhìn con rắn to tướng, thân to bằng cái điếu cày, dài hơn cái đòn gánh,
nằm vắt vẻo trên miệng giếng, tôi hãi lắm, trống ngực đập thình thịch,
không há được miệng ra nữa. Tôi định thần lại một lát, rồi lò dò ra
ngoài ngõ kêu giời kêu đất cả lên.
Ôi trời ơi! Tôi sống bằng này năm trên cõi đời, có mắt mà như đui,
thánh thần đến nhà, mà tôi không biết, không cúng vái để ngài độ trì, mà
lại đi gọi con cháu giết ngài. Tôi đui, tôi mù, nên gia đình tôi phải
đền tội. Tội này rất lớn, lẽ ra tôi phải hứng chịu, nhưng nào ngờ, toàn
là con và cháu tôi phải chịu tội thay. Thật đau đớn quá!”.
Thấy con rắn to quá, cụ R. liền đi gọi đám con cháu vây bắt. Mấy thanh
niên, trẻ con trong xóm, có cả P. là cháu nội của bà đã đổ đến, phân
công mỗi người một ngả, với bao đựng, dây thừng và gậy gộc.
Đúng là có con rắn cực lớn đang nằm sưởi nắng trên miệng giếng. Mọi
người đều nhìn thấy, chứ không phải cụ R. hoa mắt do ánh nắng gay gắt
buổi trưa.
Câu chuyện "rắn thần" được sự xác nhận của hai vị cán bộ thôn 6.
Mọi người tính sẽ dùng gậy ấn đầu rắn, rồi xông vào đè rắn, thít cổ,
tống vào bao. Con rắn to tướng này bán cũng được tiền triệu, ngâm rượu
được bình to, làm chả thì đánh chén tha hồ, nên ai cũng hào hứng.
Thế nhưng, vòng vây vừa khép lại, thì chú rắn đang thiêm thiếp ngủ bỗng
tỉnh dậy. Nó ngóc đầu nhìn ngang ngó dọc không thấy đường thoát, liền
thả mình rơi tõm xuống giếng.
Đám thanh niên ngó xuống giếng, nhưng chẳng thấy tăm hơi con rắn đâu, chờ mãi mà không thấy nó ngóc đầu lên.
Sợ mất món hời, anh P., cháu nội bà R. liền mượn máy bơm của hàng xóm, thả vòi xuống, cắm điện hút nước lên.
Máy nổ một lúc thì hút sạch nước. Nhưng lạ kỳ thay, nhìn xuống giếng,
chẳng thấy có con rắn nào. Nghĩ nó chui vào hang, ngách nào đó, nên thả
thang để mò xuống.
Điều khiến mọi người choáng váng, không giải thích nổi, là dưới giếng không có ngóc ngách nào cả, cũng không thấy con rắn đâu. Giếng nhà bà R. là giếng cổ, tuổi đã cả trăm năm, do các cụ đào, bình thường dưới đáy lắm mùn, nhưng lúc đó mặt đáy lại cứng và nhẵn thín, như thể ổ rắn.
Đường làng thôn 6.
Câu chuyện kỳ lạ này cùng với những cái chết bất đắc kỳ tử trong xóm
trở nên ồn ào, nhưng con rắn lạ và long mạch đồi chùa chẳng có mối liên
hệ gì đến nhau, nên người ta cũng quên nhanh.
Thế nhưng, đùng một cái, chừng một tháng sau vụ con rắn rơi xuống
giếng, ông B. con trai bà R., 60 tuổi, sống cùng bà R. chẳng biết vì cớ
gì tự dưng nhảy xuống giếng tự tử. Cũng may, giếng nước nông, nên ông B.
không chết. Nhảy xuống giếng rồi, ông mới tỉnh người, kêu la ầm ĩ để
mọi người vớt lên.
Chuyện ông B. tự dưng nhảy xuống giếng khiến cả nhà kinh hãi, không hiểu vì cớ gì. Ông B. cũng không giải thích nổi.
Sợ quá, gia đình đi xem bói. Thầy bói phán giếng có yêu quái. Sợ quá,
gia đình mới làm lễ yểm bùa, đổ miếng bêtông bịt miệng giếng lại, hy
vọng giam yêu quái ở dưới giếng.
Thế nhưng, tai họa không dừng lại ở đó. Thời gian sau, ông B. tự dưng
lăn ra chết không rõ lý do. Người nhà chỉ có thể nói ông bị cảm mà chết.
Cái chết của ông B. khiến cả nhà hoang mang lo sợ. Cụ R. chỉ đạo con
cái đi cúng bái nhiều lắm. Thế nhưng, “lưỡi hái tử thần” vẫn không tha
cho gia đình cụ.
Bà T., con dâu cụ R., vợ của ông B. vốn khỏe mạnh, không bệnh tật gì, bỗng không ăn, không ngủ được, cơ thể cứ héo hon dần.
Gia đình đưa bà T. đi khám bệnh, song bệnh viện chẳng phát hiện ra bệnh
gì. Bà T. cứ suy nhược dần, rồi về trời. Gia đình chỉ có thể nói rằng,
bà T. cũng giống như chồng, bị cảm mà chết.
Trước "ngày đen tối" người dân kéo nhau lễ chùa để cầu mong tai họa không đổ lên đầu nhà mình.
Tai họa không dừng ở đó. “Lưỡi hái tử thần” sau khi cướp mạng sống của
con trai trưởng và con dâu cụ R. thì tiếp tục mò đến người cháu trưởng
đẹp đẽ của bà.
Anh P. khi đó 30 tuổi, là thợ xây, dáng vóc khỏe mạnh hơn người, sống
tốt tính, chan hòa với làng xóm, hiếu thảo với gia đình. Anh P. chính là
người tham gia vụ bắt con rắn phơi nắng trên miệng giếng, sau đó tát
nước và bắc thang xuống giếng tìm rắn.
Rõ ràng, chẳng có chứng cứ, cơ sở khoa học gì khẳng định con rắn đó là
rắn thần, có khả năng hãm hại cả nhà, nhưng người dân trong vùng cứ liên
hệ những cái chết bất đắc kỳ tử với con rắn đó. Cái chết kỳ lạ của anh
P. đã thổi bùng lên ngọn lửa hoang mang tột độ.
Một đêm, buồn cảnh cha mẹ chết, anh P. sang nhà bạn uống rượu. Anh cũng
chẳng uống được nhiều, chỉ nhấp môi vài chén. Thế nhưng, chẳng hiểu vì
uống rượu bị trúng gió hay sao, mà vừa về đến sân, anh chợt đổ gục, nằm
chết trên đống lạc giữa sân. Mọi người xúm vào hô hấp nhân tạo, song
không kịp nữa, anh P. đã ngừng thở hoàn toàn, mặt mũi tím tái.
Người con trai cả, rồi cháu trai trưởng mất đi, cụ R. đau buồn, sinh
bệnh nặng. Người con trai thứ 2 phải thay anh cả chăm sóc mẹ. Giờ, trong
căn nhà buồn thảm ấy, cụ R. sống với cô cháu ngoại tật nguyền.
"Long mạch" làng Vân Gia bị phá?
Sự ra đi liên tục của 3 người, gồm vợ chồng và người con trai, đã gần như xóa sổ một gia đình. Có lẽ, trên đời này không còn nỗi đau nào lớn hơn thế nữa. Thảm họa này khiến cả làng náo loạn. Không thể chần trừ được nữa, dân làng đã họp lại và quyết định tìm cách trị long mạch. Họ đã bỏ nhiều công sức để thỉnh một ông thầy cao tay ấn về giúp làng.
Còn tiếp…