;
Thời gian qua mau, năm ta sắp hết, tết
ta sắp đến. Mọi người chúng ta, nhất là những người, đang sống tha hương,
thảy đều nôn nao, chuẩn bị ăn tết, đón xuân năm mới, dù là mùa xuân, trong tiết
giá lạnh, ở nơi xứ người, lại càng thắm thía, nhớ tết quê hương, biết là bao
nhiêu! Ngày tết nguyên đán, phong tục tập quán, quen thuộc từ xưa, ở
trong đó có, thói quen ăn chay, trong ngày đầu năm, mùng một tết ta, hay ba
ngày tết, cầu phước trọn năm, dù là Phật tử, hay không Phật tử.
Trước đây không biết, kinh sách nào ghi, điều này hay không, người ta giải
thích: ngày tết vui chơi, nơi nơi mở hội, có nhiều thức ăn, hấp dẫn đặc biệt,
dĩ nhiên đó là, các thức ăn mặn, thường ngày vẫn dùng, người nào "nhịn" được,
lại chịu ăn chay, ngày một ngày hai, phải có phước báu, đặc biệt không sai. Tuy
nhiên nhiều người, không quen ăn chay, nhưng cũng phát tâm, trong ngày mùng
một, nhưng ráng thức khuya, ngồi chờ đồng hồ, điểm sang mùng hai, bày ra ngã
mặn!
Việc ăn việc uống, trong cuộc sống này,
chính là vấn đề, lưu tâm hàng đầu. Nếu như con người, không cần ăn uống,
chắc là trên đời, không chuyện tranh cãi, đấu tranh giành giựt, không có chiến
tranh, thế giới thanh bình, cuộc sống nhân loại, vui tươi hạnh phúc. Nhân
dịp ăn tết, chúng ta thử bàn, qua việc ăn chay, hay là ăn mặn, để hiểu cho rõ,
chủ trương đạo Phật, trong vấn đề này, ngõ hầu đem lại, lợi ích thiết thực,
ngay trong đời sống.
Trong phạm vi đạo Phật, việc ăn chay
hay ăn mặn thường gây thắc mắc, tranh luận đúng sai, nên hay không nên, cho khá
nhiều người. Ăn mặn là từ ngữ chỉ việc ăn uống thông thường, bình thường,
thường nhựt của bất cứ người nào trên thế gian, không quan hệ với bất cứ sắc
tộc, văn hóa, phong tục, tập quán, hay tín ngưỡng nào. Nói một cách khác:
Ăn mặn có nghĩa là ăn tất cả các loại thực phẩm có thể ăn được, trên trái đất
này, bao gồm thịt động vật, trứng, sữa, và các loại thực vật, rau cải trái cây.
Ăn chay là từ ngữ có nhiều nghĩa khác
nhau, tùy theo địa phương, phong tục, tập quán, hay tín ngưỡng. Có nơi, ăn chay
có nghĩa là: không ăn thịt heo, hay cữ thịt bò. Có nơi, ăn chay có nghĩa là:
không ăn các loại thịt động vật sống trên mặt đất, nhưng có thể ăn các loại
thịt sinh vật sống ở dưới nước. Theo đạo Phật, nói một cách đơn
giản, ăn chay có nghĩa là: ăn tất cả các thức ăn, thực phẩm không có liên quan
đến mạng sống của chúng sinh. Nhiều người hiểu lầm chữ ăn chay là ăn
trai.
Ăn trai là bửa ăn theo giờ giấc.
Thí dụ: ngọ trai là bửa ăn theo giờ
ngọ, trai đường là nơi dùng các bửa ăn theo giờ giấc qui định, không ăn phi
thời. Nói chung, ăn chay có hai lý do chính: Một là, vì lý do phong tục,
tập quán, hay tín ngưỡng; hai là, vì lý do sức khỏe.
Theo các nhà dinh dưỡng học, muốn có
một cuộc sống đầy đủ sức khỏe, muốn có đủ năng lực hoạt động trong cuộc đời,
chúng ta phải lưu tâm đến việc ăn uống điều độ, và đầy đủ chất dinh dưỡng. Sách
có câu: "Tinh thần minh mẩn trong thân thể tráng kiện".
Chúng ta thường được chỉ dẫn, nên
theo một chế độ ăn uống thích hợp, với bao nhiêu phân lượng chất đạm, chất xơ,
chất bột, chất béo, chất ngọt, chất khoáng, chất vôi, chất sắt, chất nước, và
các loại sinh tố, trong một ngày, để cơ thể có đủ năng lượng hoạt động, một
cách tốt đẹp, và sống lâu trăm tuổi, một cách khỏe mạnh.
Theo các báo cáo khoa học, rau cải, ngũ
cốc, hoa quả, thực vật, cũng đầy đủ chất dinh dưỡng cho sức khỏe, cho nhu cầu
sinh hoạt hằng ngày, trong đời sống của con người. Các người ăn chay vẫn sống
khỏe sống thọ, không khác những người ăn mặn. Trong số các thú vật, như con
voi, con tê giác, con trâu, con bò, con ngựa, là những con thú ăn thực vật,
thảo mộc, nhưng rất khỏe mạnh, không khác các loài thú ăn thịt, như sư tử, cọp,
gấu, beo.
Ăn chay có ích lợi cho sức khỏe,
như dễ tiêu hóa hơn, ít gây bệnh tật hơn. Trên thế giới ngày nay, tây
phương cũng như đông phương, số người ăn chay vì lý do sức khỏe, theo khuyến
khích của giới y sĩ, ngày càng nhiều hơn, và số người ăn chay vì lý do tín
ngưỡng, cũng gia tăng nhiều hơn. Những người ăn chay, vì lý do sức khỏe,
cũng như lý do tâm linh, thường hiền lành hơn, ít náo động hơn, tâm tánh dễ dãi
hơn, nhưng vẫn sinh hoạt bình thường, như bao nhiêu người khác. Những người
chung quanh thường cảm thấy an tâm hơn, khi sống gần gũi người ăn chay hiền
lành. Những con thú chỉ ăn thực vật thảo mộc, không bao giờ sát hại các
sinh vật khác, không gây sợ hãi cho các loài vật sống gần bên.
Ăn chay thuộc phần tu tướng, bên
ngoài. Nếu những người phát tâm ăn chay, vì lòng từ bi, không cứ phải là
người theo đạo Phật, thường cảm thấy an vui lợi lạc, và nhẹ nhàng hơn, dễ cảm
thông với các loài sinh vật khác, và yêu mến thiên nhiên hơn, cảm nhận được vũ
trụ vạn vật đều đồng nhứt thể. Đó là phần tu tâm, bên trong. Tu
theo đạo Phật cần hội đủ hai phần: tu tướng và tu tâm.
Tại sao chúng ta nên ăn chay?
Người tu theo đạo Phật có nhất định ăn chay hay không?
Như trên chúng ta đã biết, ngoài những
ích lợi về phương diện sức khỏe thể chất, ăn chay trong đạo Phật còn có những
ích lợi về phương diện tâm linh, mục đích cốt yếu là: "Tránh
nghiệp sát sinh và trưởng dưỡng tâm từ bi".
Người tự nguyện phát tâm ăn chay vì tâm
từ bi vô lượng, coi muôn loài như bản thân mình, không thích giết hại một sinh
vật nào, không muốn nhìn thấy một sinh vật nào đau khổ, để thỏa mãn dục vọng
của con người. Ăn chay còn tạo phước, vì nhờ đó giúp cho các sinh vật
thoát khỏi cảnh cá chậu chim lồng, sống bị giam cầm khốn khổ, đầy đọa trong địa
ngục trần gian, chờ ngày giờ chết đớn đau. Lòng từ bi của những người ăn chay,
biết thương yêu loài người, lan rộng đến các loài sinh vật. Họ hiểu biết rằng
các loài sinh vật đều ham sống sợ chết, đều bình đẳng trước sự đau khổ, khi bị
sát hại, cũng như loài người, không khác.
Không phải ăn chay, may ra thành Phật!
Hoặc là ăn chay, với tâm mong cầu: được sống khỏe hơn, tuổi thọ lâu hơn, được
lên thiên đàng, hưởng phước đời đời, mời về cực lạc, đạt được ước mơ! Tại
sao như vậy? Bởi vì nên biết: con trâu con bò, con lừa con ngựa, chỉ vì nghiệp
báo, cũng là ăn chay, chỉ biết ăn cỏ, không ăn thịt được, thế nhưng đời sống,
khốn khổ khốn nạn, biết là bao nhiêu! Càng không phải là: cố gắng ăn
chay, tính hay khoe khoang, khắp cả xóm làng, mang lòng kiêu ngạo, tạo bao khẩu
nghiệp, rủa xả dè bỉu, phỉ báng tàn mạt, những người chưa biết, tại sao ăn
chay, hoặc là những người, chưa thể ăn chay, bởi nhiều lý do. Cũng không phải
là: ăn chay cầu danh, muốn được mọi người, tán thưởng khen ngợi. Người ăn chay
trường, khinh người chay kỳ, người ăn chay kỳ, khi người không chay.nguoiphattu.com
Tâm của những người như vậy chưa thanh
tịnh, còn quá loạn động, lăng xăng lộn xộn, còn thích hơn thua, mua danh kiếm
tiếng, khiến người không ưa, ngay trong đồng đạo, đồng môn đồng bào, cả với
đồng loại, thử hỏi làm sao, có thể gặp Phật, có thể thành Phật? Con người
đến với đạo Phật vì Chánh pháp vi diệu thậm thâm là người có trí tuệ.
Chánh pháp có thể giúp đỡ con người giác ngộ, thoát ly sanh tử luân hồi, thanh
tịnh hóa tâm trí, thân an tâm lạc, đạt được cuộc sống an lạc và hạnh phúc hiện
đời, chứ không phải đạo Phật đơn thuần chỉ là đạo ăn chay.
Trong Kinh Pháp Bảo Ðàn, Lục Tổ Huệ
Năng có dạy: "Muốn học đạo Vô Thượng Bồ Ðề, chẳng nên khinh dể hàng
sơ học. Có kẻ dưới bực thấp mà thường phát sinh trí tuệ rất cao, cũng có
người trên bực cao mà thường chôn lấp lý trí của mình. Nếu khinh dể người, ắt
có tội vô lượng vô biên".
Trên thế gian này, không ai hơn
ai cả! Tất cả mọi người với chư Phật bình đẳng, không khác, con người chỉ khác
ở chỗ mê ngộ không đồng, nghiệp báo khác nhau, cho nên hình tướng bên ngoài của
con người khác nhau. Ðây chính là ý nghĩa của lời Ðức Phật dạy trong Kinh
Hoa Nghiêm: "Nhứt thiết chúng sanh giai hữu Phật
Tánh". Nghĩa là: Tất cả chúng sanh đều có Phật Tánh, còn gọi
là tánh giác. Kinh sách thường dạy: Phật và chúng sanh tánh thường
rỗng lặng, chính là nghĩa như vậy.
Người nào có tâm cố chấp, bất cứ
thứ gì xảy đến, đều gây phiền não khổ đau. Khi nào họ thức tỉnh, xả bỏ
tâm cố chấp, tức nhiên được giác ngộ, giải thoát khỏi những phiền não khổ đau,
sống được trong cảnh giới an lạc và hạnh phúc, mặc dù cảnh đời vẫn tiếp tục còn
nhiều bất trắc, sóng gió, và thăng trầm.
Có người ăn chay, thường hay đối xử,
với người chung quanh, gần như vợ chồng, ông bà cha mẹ, anh em con cháu, xa hơn
một chút, hàng xóm láng giềng, đồng nghiệp đồng môn, nói chung đồng loại, nhân
loại loài người, một câu lỡ lời, thì họ nhứt định, không chịu bỏ qua, thứ tha
lỗi người. Họ rất sẵn sàng, thưa gửi kiện tụng, vu khống cáo gian, đặt điều
thêm bớt, bới bèo ra bọ, vạch lá tìm sâu, làm cho người khác, te tua tơi tả,
tan tành hoa lá, khốn khổ khốn nạn, họ mới thỏa mãn, hả dạ hài lòng, mới thiệt
vừa ý! Một câu nói của họ đủ khiến cho người khác chóng mặt nhức đầu, xức
dầu cù là, hoặc là cạo gió, ngất xỉu hụt hơi, có người hết thở, bị đuổi sở
làm! Họ rất sẵn sàng, loại bỏ đồng môn, khai trừ đồng đạo, ám hại đồng
bào, cào nhà đồng nghiệp, chỉ vì đồng tiền, liền bên núm ruột!
Thực vậy, vì con người không có tâm từ
bi thực sự, trong đạo cũng như ngoài đời, miệng thì nói tiếng nam mô, trong
lòng chứa cả một bồ dao găm, con người còn ám hại con người, con người còn ganh
tỵ đố kị con người, con người còn muốn thấy người khác đọa địa ngục, vì không
cùng tôn giáo, không cùng môn phái, không cùng pháp tu, không đồng quan điểm,
vấn đề nào đó, thử hỏi làm sao, có thể ban vui, cứu khổ muôn loài! Thói
thường trên đời, trong đạo không khác, kẻ mạnh hiếp yếu, người có thế lực, chèn
người cô thế, kẻ giàu tiền của, đàn áp các người, nghèo khó khốn cùng, cá lớn
nuốt bé, lấy thịt đè người, cười người sơ cơ, nằm mơ cực lạc, xuyên tạc người
hiền, làm tiền đồng đạo, người vào tu trước, không rước người sau, thử hỏi làm
sao, ở thế gian này, trong đạo ngoài đời, có được hòa bình, an vui lợi lạc!nguoiphattu.com
Trong đạo Phật, nói chung, có hai hệ phái: hệ phái nguyên thủy và hệ phái phát
triển. Hệ phái nguyên thủy, còn gọi là nam tông, chủ trương giữ y nguyên truyền
thống Phật giáo, từ thời nguyên thủy, cho nên quý sư là các vị khất sĩ, mang
bình bát đi khất thực, thiên hạ bố thí cúng dường vật thực gì, các ngài dùng
như vậy, không chọn lựa. Các ngài vẫn khỏe mạnh, tinh tấn tu hành, và đạt đạo
chứng đạo. Ðó là hệ phái truyền từ miền nam nước Ấn Ðộ, sang Tích Lan, Thái
Lan, Miến Ðiện, Ai Lao, Cao Miên. Phật giáo ở các quốc gia này đều là quốc
giáo. Hệ phái phát triển, còn gọi là bắc tông, truyền từ miền bắc nước Ấn Ðộ,
sang Tây Tạng, Trung Hoa, Việt Nam, Triều Tiên và Nhựt Bổn. Khi Phật giáo du
nhập vào các quốc gia này, tùy thuận văn hóa sở tại, nên dễ dàng hội nhập một
cách hòa bình, và phát triển một cách nhanh chóng trong lòng các dân tộc đó,
biến thành Phật giáo địa phương, đem lại an lạc và hạnh phúc cho người dân bản
xứ.
Chẳng hạn như: Phật giáo Trung Hoa,
Phật giáo Việt Nam, Phật giáo Tây Tạng, Phật giáo Triều Tiên, Phật giáo Nhựt
Bổn, đều có những nét đặc thù, riêng của từng nơi. Ở các quốc gia này,
chỉ trừ Việt Nam có cả hai hệ phái cùng du nhập vào, chư Tăng Ni không đi khất
thực, trụ xứ tại một tu viện, hay một ngôi chùa, tự lo việc ăn uống. Cho
nên các ngài ăn chay, chỉ nhận cúng dường và dùng các thức ăn, không có liên
quan đến mạng sống của các sinh vật. Các ngài vẫn khỏe mạnh, tinh tấn tu
hành, và đạt đạo chứng đạo.
Ðiều đó chứng tỏ rằng, vấn đề ăn uống
nói chung, ăn chay hay ăn mặn nói riêng, không phải thực sự là vấn đề tối quan
trọng trong đạo Phật, cũng không phải là vấn đề trực tiếp liên quan đến sự tinh
tấn tu hành, và đạt đạo chứng đạo. Ðiều quan trọng trong đạo Phật chính
là:
Tâm trí có dính mắc hay không dính mắc
cảnh trần. Nếu tâm không dính mắc, chính là tâm thanh tịnh vậy.
Chư Tổ có dạy: "Ðối cảnh vô tâm, mạc vấn thiền". Nghĩa là:
Con người sống trên đời, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý, thường xuyên tiếp xúc
với các hình ảnh, âm thinh, mùi hương, mùi vị, xúc chạm và ký ức. Khi con
người tiếp xúc với các trần cảnh như vậy, dính mắc tức là: khởi tâm niệm thương
hay ghét, khởi tâm niệm ưa thích hay tức giận, khởi tâm niệm khen hay chê, đều
gọi là loạn tâm, là vọng tâm. Không khởi các tâm niệm phân biệt như vậy, gọi là
định tâm, hay tâm thiền định. Tức là: Khi đối trước các cảnh trên trần đời,
người nào không khởi tâm niệm lăng xăng lộn xộn, gọi là vô tâm, thì chính người
đó sống trong cảnh giới thiền định.
Ðây là cốt tủy, là mục đích cứu kính
của đạo Phật vậy.
Là những người hướng dẫn hàng Phật Tử
tại gia, chư vị Tôn Ðức Tăng Ni giữ gìn giới luật một cách nghiêm ngặt, tránh
phạm sát giới, không muốn sát sinh, nên phải ăn chay, tuyệt đối không dùng các
thức ăn có liên quan đến mạng sống của các sinh vật, để trưởng dưỡng tâm từ bi.
Tâm từ bi là điều kiện hàng đầu của người tiến tu theo đạo Phật. Làm tổn hại
mạng sống của chúng sinh, làm tổn hại an ninh hạnh phúc của người khác, làm tổn
hại thanh danh của người khác, tức làm tổn hại tâm từ bi của chính mình.
Trong cuộc sống hằng ngày, người Phật
Tử tại gia hay xuất gia luôn luôn nhớ thực hành hạnh từ bi, bình đẳng và lợi
tha, trong mỗi hành động, lời nói và ý nghĩ. Cổ nhân có
nói: "Nhứt thiết chúng sinh vô sát nghiệp, hà sầu thế giới động đao
binh". Nghĩa là: Nếu tất cả chúng sinh không sát hại lẫn nhau, thì lo gì
thế giới có chiến tranh.
Còn đối với hàng Phật Tử tại gia, người
nào phát tâm ăn chay trường được, thì thực là đáng quý, đáng trân trọng.
Ðó là nhân duyên tốt để tiến tu trên đường đạo, rất đáng khuyến khích. Tuy
nhiên, đối với những người, không ăn chay trường, lý do hoàn cảnh, lý do sức
khỏe, cũng đừng cố chấp, hấp tấp gây thêm, rắc rối lung tung, ở trong gia đạo,
có thể ăn chay, vài ngày trong tháng, với mục đích là: nhắc nhở chính mình,
phải luôn luôn nhớ, những lời Phật dạy, áp dụng hằng ngày, tu tâm dưỡng tánh,
cũng thực rất tốt.
Tự nhắc nhở mình: tu là phải
hiền, phải có từ bi, đối với tất cả, mọi loài chúng sinh, bắt đầu loài người,
cho đến loài vật, từ người thân cận, đến người phương xa, mới là phải đạo.
Người nào chưa thể ăn chay được theo
nghĩa đen, vì lý do sức khỏe, vì lý do hoàn cảnh, hay vì bất cứ lý do nào, có
thể "ăn chay" bằng cách giữ gìn ba nghiệp (thân khẩu ý) thanh
tịnh. Nghĩa là: thân không sát sinh, không trộm cướp, không tà dâm, miệng
không nói dối, không nói lời dua nịnh, không đâm bị thóc thọc bị gạo, không nói
lời thô tục độc ác, xuyên tạc ngụy biện, xiên xỏ xỏ xiên, tranh cãi liên miên,
lợi mình hại người, khen mình khinh người, ý không nghĩ cách vu oan giá họa,
không lập mưu thưa gửi kiện tụng người, để kiếm tiền bồi thường, không tham
tiền bất chánh bất nhân, không tức giận thù oán người, không chứa chấp lòng
ganh tị đố kỵ người khác.
Nói chung, không ăn chay được bằng
phương tiện vật chất, người Phật Tử tại gia nên cố gắng, giữ gìn thân khẩu ý,
cho được thanh tịnh, trong bất cứ thời điểm nào, tại bất cứ nơi đâu.
Ðó chính là tu tâm dưỡng tánh
vậy.
Tóm lại, mục đích cứu cánh của đạo
Phật, không phải chỉ là những buổi lễ cầu an, cầu siêu, cầu đoàn tụ, cầu đủ thứ
chuyện trên trần đời. Cũng không phải chỉ là những hình thức bên ngoài
như: đi chùa lễ Phật, hái lộc đầu xuân, lập chùa thiệt to, lo pho tượng
lớn. Chẳng hiểu nghĩa gì, bởi không tìm học, tìm đọc Chánh pháp, dù ở
trong chùa, vài ba chục năm, tăng thêm chấp ngã, chấp pháp mà thôi.
Tất cả những sự tướng kể trên, không phải là không cần thiết, không phải là
không nên làm, không phải là vô bổ vô ích, một cách hoàn toàn. Nhưng, như vậy
vẫn chưa phải là đủ, chưa phải là cứu cánh, chưa phải là cốt tủy của đạo
Phật. Ðó chỉ là cái vỏ bên ngoài, là vòng rào bên ngoài, khi mới đến với
đạo Phật. Những người thờ Phật, đi chùa nhiều năm, hoặc ở trong chùa, cam
tâm dừng lại, hình thức bên ngoài, không học hỏi thêm, như vậy thỏa mãn, cho là
đủ rồi, thiệt là đáng tiếc!
Mục đích cứu cánh, của chính đạo
Phật: giác ngộ giải thoát.
Con người cần giác ngộ điều gì?
Theo giáo lý đạo Phật, con người cần giác ngộ: cuộc đời là vô thường, luôn luôn
biến đổi, tâm tánh là vô thường, nay vầy mai khác, tấm thân là giả tạm, nay còn
mai mất. Hiểu biết và hành thâm luật nhân quả có thể gìn giữ bản tâm
thanh tịnh. Bản tâm thanh tịnh giúp con người giải thoát khỏi phiền não
khổ đau và sinh tử luân hồi.
Cổ nhân có dạy: "Ăn để mà
sống chứ không phải sống để mà ăn".
Do đó nhân dịp, năm hết tết đến, ngoài
chuyện ăn uống, ăn chay hay mặn, để giữ mạng sống, bồi dưỡng sức khỏe, chúng ta
còn nhiều, chuyện khác để làm, đó là tu tâm, đó là dưỡng tánh, đem lại ích lợi,
cho người cho đời, cho chính bản thân. Kính chúc chư vị, trọn một năm
mới: an lạc hạnh phúc, giác ngộ giải thoát.