;
Người xuất gia thực hành đời sống chánh mạng như thế nào?
Người chết sau 49 ngày tiếp tục cầu siêu được không?
Một thời, Thế Tôn du hành giữa dân chúng Kosala, Ngài
dạy các Tỷ kheo:
Này các Tỷ kheo, được xem là khóc than trong giới luật
bậc Thánh, tức là ca vịnh.
Này các Tỷ kheo, được xem là điên loạn trong giới luật
bậc Thánh, tức là nhảy múa.
Này các Tỷ kheo, được xem là trẻ con trong giới luật
bậc Thánh, tức là cười quá đáng để lộ cả răng.nguoiphattu.com
Do vậy, này các Tỷ kheo, hãy phá cây cầu đi đến ca
hát. Hãy phá cây cầu đi đến nhảy múa. Thật là vừa đủ, nếu các Thầy được hoan hỷ
đúng pháp, mỉm cười để biểu thị là các Thầy được hoan hỷ.
(ĐTKVN, Tăng Chi Bộ I, chương 3, phẩm Chánh
giác, phần Khóc than, VNCPHVN ấn hành, 1996, tr.472)
LỜI BÀN:
Cuộc sống lao động vốn gian lao, vất vả vì thế rất cần
đến nhu cầu giải trí vui tươi, lành mạnh. Ca hát, nhảy múa, tiệc tùng, họp mặt
vui vẻ là một liệu pháp nhằm thư giản, nghỉ ngơi, xua tan mệt nhọc. Đời sống
xuất gia cũng vậy, ngoài việc tu học thì giải trí và thư giãn là một nhu yếu
rất cần thiết để vui sống, làm nền tảng cho sự thanh tịnh và thăng hoa tâm hồn.
Điều khác biệt cơ bản so với thế tục là trong hình
thức và nội dung giải trí của người xuất gia luôn hàm dưỡng sự tĩnh lặng, an
tịnh, tuệ giác và hoàn toàn lành mạnh. Trồng hoa, tưới cây, đi bộ, uống trà,
xem tranh, sáng tác, xưng tán Thế Tôn, ca ngợi hạnh phúc giải thoát v.v… là
những loại hình sinh hoạt giải trí cơ bản của chúng Tăng. Ngoài ra, tất cả
những thể loại giải trí khác mang đến sự giao động, thất niệm, tán loạn và đánh
mất tự chủ thì người xuất gia không nên và không được thực hành.
Theo quan điểm của Thế Tôn, ca hát và ngâm nga những
tình khúc lâm li, ủy mị và bi thương có tính chất “văn nghệ đứt ruột” chỉ làm
cho nỗi đau lớn thêm, tham vọng và nuối tiếc chất chồng là những tiếng khóc
than trong giới luật của bậc Thánh. Những vũ khúc uyển chuyển, mềm mại, tha
thướt, huyền ảo và mê hoặc hay những vũ điệu mạnh mẽ, sôi nổi, hùng tráng hoặc
khêu gợi, kích động và bốc lửa làm lay động lòng người đều không có ích cho
người xuất gia, trong giới luật của bậc Thánh được xem là điên loạn. Ngay cả
khi cực vui cũng không cười đến độ chảy nước mắt, bò ra mà cười hay cười như
nắc nẻ mà chỉ mỉm cười. Vui cười phải luôn ở trong tỉnh giác, chánh niệm mới
thật sự an lạc và mầu nhiệm.
Tuy nhiên, đối với việc hát múa nhằm cúng dường ca
ngợi Tam bảo, xưng tán Phật pháp, khuyến khích tu tập, bỏ tà quy chánh thì đáng
được tuyên dương. Thông qua phương tiện văn nghệ, ca hát vui chơi để hiểu biết,
thương yêu và phát triển chánh niệm nhằm xiển dương Phật pháp là điều đáng làm.
Người con Phật luôn giữ tâm chánh niệm, thăng bằng
không bị vui buồn chi phối, chẳng giao động trước mọi hoàn cảnh là đỉnh cao của
nghệ thuật sống minh triết và tuệ giác.