;
Bố yêu thương của con…
Đã 11 năm rồi, mỗi khi con khẽ cất lên tiếng gọi bố, thì tiếng gọi ấy lại trôi ngược về một miền xa xăm và không có lời đáp lại..
Đã 11 năm rồi, con phải cài lên ngực áo đóa hoa hồng khuyết mỗi mùa vu lan đến...
Đã 11 năm trôi qua, con rời xa cuộc sống được bảo bọc, chở che, rời xa một cuộc sống yên ấm mà con đã sống 17 năm ngắn ngủi có bố.
Con cảm thấy không thỏa, cảm thấy ấm ức và tủi thân. Bởi 17 năm ấy thật sự với con không đủ, con muốn nó là 50, 60, hoặc trăm
năm dài suốt cuộc đời con có bố ở bên.
Con muốn bố ở bên cạnh con không chỉ là những ngày thơ bé, không chỉ là những bữa cơm bế ẵm con đi vòng quanh công viên chỉ để dỗ dành con no bữa, không chỉ là những đêm trằn trọc chăm con sốt đến mức không ngủ nổi, không chỉ là những ngày nắng chói chang phải bon bon trên chiếc xe đạp cũ mèm chở con đến lớp…
Con muốn bố ở bên cạnh con để nhìn con trưởng thành, nhìn con được như ngày hôm nay tự kiếm ra tiền để đưa bố đi khắp nơi trên thế giới này, để được nhìn thấy bố cười an yên và hạnh phúc..
Con muốn bố sẽ ở bên con ngày con cưới một người đàn ông xa lạ làm chồng. Và bố sẽ nắm tay con trao cho người ấy, dặn dò người ấy phải chăm sóc cô con gái út bé bỏng của bố như thế nào để con gái bố không chịu tủi, chịu thiệt..
Con muốn bố sẽ nhìn thấy gia đình nhỏ của con dần dần hoàn thiện, những đứa nhỏ sẽ tíu tít chạy quanh chân ông mỗi ngày và cất tiếng trong veo “ông ơi”…
Nhưng có lẽ, cuộc đời này khắc nghiệt và mệt mỏi. Mệt đến mức bố không chịu nổi nữa mà phải rời khỏi con sớm. Con nghĩ, chắc bố mệt quá rồi, mệt tới sức chẳng còn cố gắng để chiến đấu dành lại sự sống từ tay tử thần nữa…Người tốt như bố, về bên cảnh giới Tịnh Độ của Đức Phật sẽ an lành hơn ở thế giới Ta Bà đầy rẫy những lọc lừa, dối trá này.
Dòng nước mắt một đời không luống cạn
Giọt mồ hôi năm tháng chẳng hề vơi
Đó tình cha muôn thuở vốn không lời
Trong lặng lẽ,âm thầm như chiếc lá.
Buồn hay vui Cha cũng cam để dạ
Khóc hay cười Cha để cả trong tim
Như đại dương, lòng biển cả lặng im
Trong sâu thẳm tiềm tàng nhiều bí ẩn
Bố ạ, mới đi được một phần ba của kiếp người, mà con đã thấy gần như không thể chịu nổi, có lúc muốn nổ tung, muốn vứt bỏ hết tất cả để đi theo bố, để mãi mãi không bao giờ trưởng thành, mãi mãi được chở che nâng đỡ. Nhưng học Phật rồi, con phải biết trân quý thân thể mà cha mẹ đã ban cho, nên nhiều khi dù có mệt có đau, con vẫn phải tự gượng dậy, tự tìm được một tia sáng le lói trong đêm tối tăm mù mịt nhất.
Bố à, cuộc sống này đã ngày càng hiện đại hơn rất nhiều so với ngày bố còn sống. Nhưng chính vì quá hiện đại, mà lòng người ngày càng thay đổi. Trắng đen thị phi lẫn lộn, dối trá lọc lừa chà đạp lên nhau để sống, con gái bố nhạy cảm, nên dễ nhìn nhận ra mọi điều, rồi cũng dễ đau lòng vì những chuyện cỏn con. Có đôi khi, con muốn mình vô cảm. Vô cảm để thêm phần dửng dưng với người đời, thêm phần lạnh lùng với người xấu, và bớt đau lòng vì người lạ. Nhưng con không làm được, bởi con thiếu thốn tình cảm quá nhiều. Vì cứ thiếu, nên ai đó cho mình một chút tình cảm dù ít dù nhiều con đều thấy trân trọng và cảm kích. Rồi cứ như một vòng tuần hoàn quy luật, họ tốt – mình ghi nhận, rồi khi họ không tốt với mình – mình đau lòng. Cứ vậy, tổn thương. Cứ vậy, đau chất chồng đau đớn…
Ngày qua ngày, mỗi sáng con ngủ dậy con đều thấy lòng mình mệt mỏi đi nhiều lắm. Con buồn vì những điều tốt đẹp khi có bố đã không còn nữa, bố đi kéo theo mọi thứ đi mất, xa mãi và tan biến vào hư vô.. Con càng loay hoay tìm kiếm, loay hoay gom lại những mảnh vỡ và cố gắng chắp vá để thành một mảnh ghép hoàn chỉnh thì càng không được. Đã vỡ rồi, ghép mấy vẫn nứt toác, nứt đến đau lòng…
Bố ạ, nhiều khi con thấy mình cô độc. Cô độc khi cứ phải gắng gượng sống, gắng gượng cười, gắng gượng mạnh mẽ. Để rồi mỗi tối khi trở về với căn phòng nhỏ chỉ có mình mình, con lại khóc vì tủi thân, vì nhớ bố. Con sợ thế giới này với những thị phi giăng lối, với những gương mặt cứ cười nói giả tạo, với những lời nói tưởng như mây nhưng lại chứa hàng vạn nhát dao…Con sợ cuộc sống bon chen và đấu đá, sợ lòng người.. Thế giới con đang sống quá phức tạp, còn bản thân con lại chỉ muốn sống đơn giản. Con không thích nghi được, con mệt mỏi khi mỗi ngày phải sống theo guồng quay đó. Con cố tìm sự an yên trong chính công việc Phật giáo con yêu thích, học cách "thiểu dục tri túc" và "an trú trong hiện tại" để cuộc sống an lành.
Bố có biết không, đã nhiều khi trong hoang mang lạc lối con tự hỏi, con đang bước những bước đi sai hay đúng? Rồi cuộc đời con sau này sẽ đi về đâu? Sau tất cả, con còn lại những gì…
Nhưng nghĩ cho cùng, cho thấu đáo, con chỉ có một câu trả lời cho một đống suy nghĩ bề bộn trong con. Có lẽ, con thấy mình lựa chọn đúng. Nếu như ngày xưa, người bạn thân của bố không dạy dỗ chỉ bảo con, không đưa con từ dưới đáy vực lên, chắc có lẽ con vẫn sẽ bị vùi sâu dưới đó, tối tăm và không có lối thoát, bi lụy và vô dụng…
Nếu không đi con đường này, chắc giờ này con sẽ là một đứa hư hỏng, thất nghiệp, không có lối đi, hoặc sẽ lấy bừa một người nào đó làm chồng để thay đổi cuộc sống bế tắc của bản thân.
Nhờ có con đường này, mà con chợt nhận ra có một đức tin không bao giờ thay đổi trong con, có một nơi sẽ làm chỗ dựa vững chắc nhất và không bao giờ làm tổn thương con. Đó chính là Đức Phật. Dù con có khổ đau đến nhường nào, thì khi con đối trước Ngài, thổ lộ hết, chia sẻ, giãi bày hết, thì người sẽ luôn đứng về phía con, luôn nhìn con đầy từ bi và hiểu rõ trái tim và con người thật của con. Chính Ngài, sẽ không bao giờ bỏ rơi con ngay cả khi con cô đơn nhất. Ngài ấm áp như bố vậy, Ngài cũng hay im lặng nhìn con hiền từ như bố vậy, ánh mắt từ bi ấy của Ngài y hệt như chính ánh mắt bố vẫn hay nhìn con ngày thơ ấu.
Con nhớ bố, thật sự rất nhớ bố.
Mỗi khi con suy sụp, chính vì nhớ bố, nhớ đến những khổ đau bố đã từng phải chịu khi còn sống, con thấy mình thật sự bé nhỏ và càng phải cố gắng vươn lên, phải thoát ra khỏi mọi khổ đau để bố không phải đau lòng vì con. Bởi con biết, bố sẽ không vui khi nhìn thấy con bi lụy, gục ngã, yếu đuối và chán chường.
Con đường nào mà chẳng có chông gai, nhưng chính những chông gai nghịch cảnh đó sẽ dạy ta trưởng thành, dạy ta biết vươn lên trong cuộc sống.
Con đường này cũng vậy. Nó cũng có những chông gai không thể nói bằng lời, không thể sẻ chia hay thẳng thắn. Nhưng bố à, dù con bước đi con đường nào, bố cũng vẫn sẽ dõi theo con chứ? Bố vẫn nhìn con đầy âu yếm như thế, vẫn sẽ xoa đầu con khi con gục ngã, khi con yếu đuối đúng không bố?...
Con cần bố, bởi bố chính là gia đình, là trụ đứng vững chắc để cả thế giới trong con không sụp đổ. Con mong Bố hãy luôn là ngọn hải đăng soi đường cho con đi trong đêm tối, sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc để con tựa vào khi vấp ngã, khi mệt, khi đau bố nhé..dù chỉ là vô hình thôi, nhưng ít ra con cũng thấy ấm áp trong tâm hồn.
Một lần nữa mưa tàn trên phố thị
Nắng chơ vơ thềm lá đổ mịt mùng
Theo gió thoảng cha về đâu xa vắng
Đã bao mùa ôm phiền não lao lung
Con ngồi đây trên góc đời phiêu lãng
Thao thức nhiều đêm trắng mắt thâm cung
Vẫn nhớ cha trong mảnh hồn ly tán
Mùa Xuân xưa cha xiêu lạc muôn trùng
Tìm về đâu trong đất trời ngao ngán
Cõi âm buồn không một nén hương xông
Bước con đi vào nẻo đời vô định
Bụi đường hoen hong đỏ mắt bơ phờ
Thèm một giấc chiêm bao vào cõi đó
Cho con nhìn gương mặt phụ thân xưa…
Ngoài kia bão về, bao giờ nắng mới lên, bố nhỉ…
Hà Nội, ngày bão về của tháng 8 mong manh…
Cài lên ngực đóa hoa hồng khuyết nửa, trái tim vơi hụt một nửa yêu thương...
Diệu Tường
BBT: *Bài viết cảm niệm về người bố của một phóng viên báo Phật giáo đang sinh sống tại một ngôi chùa Hà Nội.