;
Thuở xưa có một tên trộm. Một hôm sau một mẻ trộm, chưa được gì hết đã bị phát
giác. Anh ta chạy thục mạng loanh quanh tìm chỗ trốn, bước đường cùng đến một
đập nước đành nhẩy vội xuống bờ đập. Nhìn quanh quất không thấy có một lùm bụi
nào để chui vào ẩn trốn, anh đành ngồi đại xuống đám cỏ đầy bùn. Xa xa đám
người rượt theo tìm anh đang chạy tới. Bí quá, anh nhắm mắt lại không dám nhìn
họ, cũng không dám nhúc nhích. Đám đông chạy tới nơi, ngạc nhiên thấy một người
ngồi an nhiên giữa đám bùn.
Họ bảo nhau:
“Ông này là ai?”
Một người thấy tư thế của ông giống như một thầy tu, nên nói với mấy người kia:
“Có thể ông ta đang ở trong thiền định!”
Thế là mọi người đồng chắp tay kính cẩn chào và hỏi:
“Thưa thầy, chúng con xin phép làm rộn thầy.
Từ nẫy giờ thầy có thấy một người nào chạy ngang qua đây không? Chúng con đang
truy tìm một tên trộm.” Anh trả lời: “Ờ… tôi không để ý, không nghe thấy gì
hết.” Thế là đám đông kéo nhau đi. Chừng một đoạn đường họ quay trở lại chỗ anh
ngồi. Anh vẫn còn ở đó vì chưa biết đi đâu. Thấy anh im lặng, không nhúc nhích,
họ rất kính nể, sụp xuống xá lậy và mời anh về trụ ngôi chùa làng đến bây giờ
chưa có vị tăng nào về. Trong lúc ngặt nghèo như thế, anh chỉ biết nhận lời để
chờ thời.
Tuy ở trong chùa, nhưng máu ăn trộm nơi anh vẫn mạnh. Anh định bụng chờ cơ hội
thuận tiện, trộm một mẻ kha khá rồi trốn biệt qua tỉnh khác thật xa.
Sáng sớm hôm đó, anh vào chánh điện, tóm gọn cho vào tay nải nào lư hương, đèn
đuốc… những món đồ thờ phụng cổ kính đắt giá, sửa soạn ra đi. Thình lình một
Phật tử đến than khóc vì một người thân mới qua đời đêm qua. Ông ta đến chùa
nhờ anh cầu siêu. Anh để vội tay nải xuống, lấy khăn lông lau lau chùi chùi mấy
món đồ, làm như đang lau dọn bàn thờ. Anh an ủi ông Phật tử vài câu, ghi tên kẻ
quá vãng vào tờ giấy và hứa sẽ đến nhà tụng kinh. Thế là mưu toan ăn trộm một
lần nữa lại bất thành! Anh thở dài, ngao ngán. Xếp vội các món đồ thở trở lại
lên bàn, anh lót lòng đỡ mấy miếng bánh còn lại từ chiều hôm qua, xong chuẩn bị
đến nhà Phật tử. Cũng may anh tìm được nghi thức tụng kinh cầu siêu trong tủ
kinh sách, nên yên lòng khoác áo ra đi.
Và như thế ngày này qua ngày nọ, anh ẩn nhẫn trong chùa đợi thời cơ. Nhưng
chẳng gặp được cơ hội thuận tiện. Rồi người thì hỏi đạo, kẻ thì thỉnh đi tụng
đám, anh không có thì giờ tính kế mưu nữa, chỉ biết tìm tòi trong tủ kinh những
sách Phật pháp đọc và học để trả lời câu hỏi của Phật tử. Rồi anh tập ngồi
thiền, niệm Phật cho khỏi suy nghĩ lo lắng đến tương lai. Lâu ngày cuộc sống
của anh “đạo tặc” bất đắc dĩ phải nương náu của chùa này cũng êm xuôi, dần dần
anh cảm thấy an ổn hơn. Và thấm thoát đã hơn năm.
Thói quen mới của anh bây giờ là theo thời khóa của nếp sống nhà chùa, từ miếng
ăn miếng ngủ đến lao động và công phu sáng chiều. Anh vui với công việc hàng
ngày: quét dọn vệ sinh nhà cửa, trồng trọt chút rau chút bắp. Anh vui với những
người nông dân chất phác chân lấm tay bùn, chia xẻ với họ từng niềm vui nỗi
buồn, thúng nếp họ gặt, đám khoai anh trồng. Nghĩ lại thời gian qua anh đã sống
quá tệ hại, không biết đến công lao cần cù khó nhọc của họ, mà nỡ trộm cướp
thành quả dành dụm chắt chiu của họ. Thật tội lỗi biết bao! Anh cảm thấy hối
hận vô vàn. Và từ đó anh dành nhiều thì giờ bái sám.
Kể từ đây dấu vết thói quen của cuộc đời một tên trộm thực sự tan biến.
Anh bây giờ là một con người mới, con người hiền thiện và là
chỗ nương tựa tâm linh cho dân làng.
Thuần Bạch- Ngọc Bảo
Vài lời mạn bàn:
“Đồ tể buông dao cũng thành Phật đạo”… huống gì một tên trộm vì hoàn cảnh đưa
đẩy bất đắc dĩ bỗng trở thành một vị sư và lâu ngày lộng giả thành chân, chuyển
hóa thành một con người mới hoàn toàn. Nếu không có cơ duyên này, tên trộm có
thể suốt đời là một tên trộm. Nhưng cơ duyên đến không phải do ngẫu nhiên, mà
vì những sắp xếp nào đó trong nghiệp quả mà tên trộm mang theo trong đời, và
nếu không có những chủng tử có sẵn, chắc chắn tên trộm đã trốn chùa ra đi từ
lâu, không cần quan tâm gì đến những lời yêu cầu hay hoàn cảnh tội nghiệp của
đám dân làng chất phác, thế nhưng anh ta đã nấn ná ở lại để dần dà trở thành
một vị sư thực sự.
Cuộc đời con người có những diễn biến thật bất ngờ, họa và
phúc đan nhau nối tiếp như một tấm thảm muôn mầu thật thú vị. Tâm con người
cũng thế, như một hang động bí ẩn đầy những ngõ ngách kỳ lạ với những cảnh trí
muôn vẻ. Người theo cảnh hay cảnh theo người? Đi sâu tìm hiểu tâm con người, có
lẽ chúng ta sẽ hiểu được phần nào những cơ duyên đến trong cuộc đời chúng ta
Ngọc Bảo
MT sưu tầm