;
Phật xưa đã dạy: “NHÂN 因 và QUẢ 果 là lẽ tự nhiên. Nhân Quả không phải Phật chế, Nhân Quả không do Thượng đế tạo ra”
Dù người có tôn giáo hay không theo một tôn giáo nào, vẫn tin rằng hễ làm lành thì kết quả lành, làm xấu thì nhận quả xấu. Ngày nay đến các chùa, hoặc trên băng đĩa những lời ấy chư Tăng đã nhắc đi nhắc lại hoài qua những thời thuyết giảng!
Trên thế giới xưa nay tốn không biết bao nhiêu là giấy mực để ghi chép lại những chuyện Nhân Quả báo ứng để cho người đời xem đó mà làm lành lánh dữ, nhưng trước mắt cái lợi thu về quá lớn đã làm cho họ mờ mắt để đến khi quả báo đã tới thì họ đành chấp nhận chứ cái lợi kia nhất quyết không buông ! Bỡi họ “vô minh” nên cũng không biết rằng “Tự ta gieo tai hoạ cho ta”
Thế nên Phật còn dạy “ Người trí sợ Nhân, kẻ ngu sợ Quả !”. Bởi người có trí hiểu biết đâu có gây cái Nhân tham, mà không gây cái Nhân tham thì làm gì có cái Quả ác . Sau đây là câu chuyện Quả báo từ lòng tham tôi biết được mà ghi ra để mọi người đọc và suy gẫm.
Mấy mươi năm định cư nước ngoài, bác cư sĩ nọ một đời tín tâm quy y theo Phật, ngoài tụng kinh niệm Phật, bác thường xuyên phát tâm hoan hỷ cúng dường Tam Bảo, tuy không mấy khá giả nhưng gặp ai khó khăn bác cũng giúp nên con cháu của bác ai ai cũng thành đạt, cuộc sống luôn bình yên.
Giờ đây mái tóc cũng đã điểm sương, bác mới có dịp trở về thăm quê hương đất mẹ nơi sinh ra và nuôi bác khôn lớn. Sau những chuyến đi từ thiện giúp người cùng với ông bạn cũ chí thân từ thời còn trai trẻ, hỗ trợ bà con nghèo các nơi, rồi nhờ chú ấy đưa bác ghé thăm và đảnh lễ Tam Bảo trong ngôi chùa quê đã xuống cấp.
Trước khi rời đết mẹ trở lại định cư nước ngoài, bác nhờ chú ấy đứng tên mua một thửa ruộng rồi bỏ vốn giao cho chú đó ở tại quê hương canh tác, mỗi mùa chú được ăn chia theo tỷ lệ thu hoạch đã thỏa thuận với bác, phần lúa còn lại bác nhờ chú ấy đem cúng dường cho ngôi chùa đó để cùng nhau bồi công tạo phước , tâm nguyện và việc làm ấy bác với chú kia cùng với một vài người nữa biết thôi.
Nhưng ở đời không phải ai cũng như mình nghĩ, bởi người đạo tâm thì ít, mà kẻ tham thì nhiều. Khi từ giã quê hương bác giao trọn quyền hành cho chú nọ, thế nhưng khi thu hoạch những mùa đầu chú chọn lúa tốt cho phần mình, lúa xấu đem cúng cho chùa. Dần dần về những mùa lúa sau chú không còn mang qua cúng cho chùa nữa.
Nhờ mua đúng thửa ruộng tốt, nhờ kinh nghiệm canh tác giỏi nên mỗi năm thu hoạch sản lượng càng tăng khiến cho gia đình chú ấy cuộc sống ngày càng sung túc hơn. Qua mấy năm bán nhiều lúa, ngoài sắm sửa trong nhà trong cửa chú còn góp tích số tiền cũng khá, bác kia từ nước ngoài nghe tin bèn gọi về nhắc nhở, chú vẫn bỏ ngoài tai.
Nhưng quy luật xưa nay hễ có Nhân thì ắt phải có Quả như đã nói trên, vợ và các con chú đang khỏe mạnh tự dưng từng người đổ bệnh, bệnh từ nhẹ lần lần chuyển qua nặng, bác sĩ nào hay cũng đến, lương y nào giỏi cũng tìm, thuốc đắt mấy cũng phải mua, những đồ đạt trước chú mua sắm trong nhà rồi cũng lần lần bán hết mà bệnh mỗi ngày một tăng. Từ một người ngày ngày siêng năng với đồng ruộng, giờ đây chú không còn thời gian cày cấy nữa mà phải lo nuôi bệnh cho vợ và các con từ bệnh viện Tỉnh lên đến bệnh viện Thành. Bạc tiền đã cạn kiệt, ban đầu từ mượn trong họ hàng sau cùng buộc lòng phải đi vay trả góp, căn nhà đang ở giờ chú cũng phải bán để trả lãi và mua thuốc men cho cả nhà, nhưng rồi trải qua những năm dài đau bệnh vợ và các con cũng lần lượt từng người bỏ chú mà “theo diện đoàn tụ với ông bà” ở bên kia thế giới, giờ còn lại mình chú đơn độc trong căn chòi tranh rách nát trên vũng đất hoang cuối làng, với cơ thể khập khiễn, gầy gò, đen điu, tiều tụy sau cơn khủng hoảng và đột quỵ
Vì nhu cầu thiết yếu nên tới đâu thì tới, chứ đám ruộng của bác kia chú cũng phải bán để trả lãi nợ nần, bán cho cái ăn, viên thuốc…
Giờ đây với chú chỉ là con số không. Chú mong được chết, nhưng cái Quả không lành từ lòng tham mà chú tạo nó không cho chú chết, chú phải sống để cảm nhận những cái quả từ lòng tham, khi ngộ ra thì chú không còn đâu sức khỏe và tâm trí để chú sám hối.
Ngoài nhà cửa gia đình vợ con không còn nữa, đám ruộng của bác kia thì chú cũng đã bán mất, nhưng cái nợ lớn với Tam bảo (Phật Pháp Tăng ), với thần linh…chú vẫn mãi mãi còn, không những trong đời này và nhiều đời sau kế tiếp ……
Đời vô thường nên muốn ít biết đủ, thà cơm rau đạm bạc gia đình sum họp trong nhà tranh vách nứa, còn hơn đi tham của Tam bảo. của thần linh mà vợ con chia ly, thân thể điêu tàn,sự nghiệp tan hoàng, nợ kia mãi còn muôn kiếp.
Thế nên cổ nhân có dạy: 善 有 善 報,惡 有 善 報
若 還 不 報 時 時 未 到
Thiện hữu thiện báo, Ác hữu ác báo
Nhược hoàn bất báo, thời thời vị đáo
Nghĩa là:
Có thiện thì thiện báo, có ác thì ác báo
Bây giờ chưa thấy báo là vì chưa đến
Phật tử, lương y PHAN VĂN SANG