;
01. Hai sắc Bông Hồng
02. Một đóa Trắng - Hồng
03. Mỗi Mùa Hiếu Hạnh
04. Lại thương Xứ Huế !
05. Trăm cánh hoa cười
06. Điểm nụ hoa rừng
07. Giấc dài hoa mộng
08. Ta là Người Việt Nam
09. Nước Việt kiêu hùng
10. Ta mãi đi hoài !
Hai sắc Bông Hồng
Bông hồng cài áo nâng niu
Tình thương của mẹ yêu kiều ngàn sao
Bông trắng lành lạnh nao nao
Tìm hình bóng mẹ chiêm bao đêm dài
Bông hồng một đóa em cài
Mẹ hiền muôn thuở kết đài thiên thư
Bông trắng ngấn lệ đã dư
Mỗi khi nhớ lại mắt mờ hoen mi
Bông hồng diễm hạnh quá đi
Là cao quý nhất những gì trần gian
Bông trắng mây ngủ trên ngàn
Mây sa đỉnh núi mây choàng biển xa
Bông hồng nồng ấm mái nhà
Thơm thơm nếp một ngọt ngào ba hương
Bông trắng đếm bước vô thường
Hợp tan sóng vỗ trên đường phù sinh
Bông hồng một đóa xinh xinh
Bàn tay em nắm ấm tình mẫu thân
Bông trắng mưa Sở mây Tần
Giọt tan thôi nhé phù vân làm gì
Bông hồng hai sắc thầm thì
Màu hoa tự thể ai vì cho ai
Hồng thời nâng cánh hoa cài
Trắng thời áo đã sờn vai lâu rồi
Hồng thời mỉm nụ trên môi
Trắng thời băng lạnh suốt đời thế thôi.
Tháng 8 – 2009
MặcGiang
Một Đóa Trắng - Hồng
Một đóa trắng - hồng vạn mến thương
Cho ai còn diễm phúc nghiêm đường
Cho ai thấm lạnh thềm băng giá
Ân nghĩa sinh thành sao trả xong
Thân này con có nhớ ơn Cha
Chín tháng cưu mang, Mẹ ấy mà
Đến cả cuộc đời, dày áo não
Trắng - hồng một đóa nghĩa sâu xa
Đừng ai để Mẹ mắt sầu vương
Mái trắng của cha đẫm gió sương
Đeo đẳng cỗi cằn vì khổ nhọc
Cho con từng bước giữa muôn đường
Sinh, khó vô vàn, dưỡng, khó hơn
Đá kia, nước chảy còn hao mòn
Huống chi, thân thể của Cha Mẹ
Là thịt, là da, có biết không
Đừng để một mai hối hận lòng
Ngọn đèn vụt tắt, thế là xong
Trắng - hồng cài áo còn chi nữa
Mây trả phù vân, nước trả sông
Trân trọng nâng niu đóa trắng hồng
Sâu hơn biển rộng, cao hơn non
Nặng hơn đeo đá, leo đồi dốc
Muôn một đáp đền chưa hẳn xong
Đừng cứ cân đo, đếm một hai
Đẩy đưa nặng nhẹ, chén khua hoài
Mẹ Cha sầu muộn, sao không biết
Đợi chết, lu loa, sương nắng mai
Tôi không dám viết cho em đâu
Cả chị lẫn anh cũng lớn rồi
Tôi viết cho tôi từ thuở ấy
Trắng hồng một đóa gởi thiên thu.
Tháng 8 – 2009
Mặc Giang
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh, Hội Vu Lan
Khắp chốn thiền môn mở đạo tràng
Trên thấu thiên đường, dưới địa ngục
Lời kinh tiếng kệ vọng ngân vang
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh nhớ thâm ân
Ân Mẹ, ân Cha, ân nghĩa nhân
Cộng lại, lũy thừa, thêm cấp số
May ra, đền đáp một muôn phần
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh lại thương thưong
Sinh tử băng ngang khuất nẻo đường
Hoa trắng đã mòn trên chiếc áo
Bờ mi nằng nặng Đấng Song Đường
Từ ấy, trong tôi hết đóa hồng
Nhìn người cài áo, thoáng xa trông
Đáp đền đâu nữa ân cha mẹ
Xin chắp tay hoa, chạnh nhớ lòng
Khói hương trầm tỏa nguyện chân thành
Chư Phật đồng giao cảm chứng minh
Tế độ bi lân tròn hiếu hạnh
Con hiền cháu thảo vẹn ân tình
Hết đóa hồng tươi, trắng cũng phai
Chắp tay xin nhận cánh hoa cài
Giọt khô khơi động vành mi khép
Xin hỏi thiên thu bóng đổ dài
Mừng ai diễm phúc đóa hoa hồng
Chia sẻ cùng ai hoa trắng bông
Không những trắng hồng trên chiếc áo
Mà thương nhớ mãi nghĩa thù ân
Noi gương hiếu hạnh Mục Kiền Liên
Thắng Hội Vu Lan giải đảo huyền
Cứu khổ hàm linh đăng bỉ ngạn
Sen vàng ao báu hóa hồng liên.
Tháng 8 – 2009
Mặc Giang
Lại thương nhớ Huế !
Xứ Huế, người ta ca ngợi nhiều
Lòng tôi như cũng muốn liu xiu
Loanh quanh đâu đó lần theo bóng
Lẩn thẩn riêng mình đếm quạnh hiu
Cố Đô trầm mặc gợn Kinh Kỳ
Núi Ngự, Vân Lâu, nặng ướt mi
Nội Ngoại Hoàng Thành đeo dấu tích
Thời gian loang lổ nét từ ly
Sông Hương bến cũ đợi ai về
Một mái chèo khua nước ủ ê
Điệu hát Nam Giao nghe não nuột
Hò khoan đứt nhịp mảnh tình quê
Tiếng chuông Thiên Mụ vọng ngân xa
Hỡi khách viễn du có nhớ nhà
Chiếc nón bài thơ chưa viết trọn
Lá me đưa đẩy trĩu la đà
Một năm, rồi lại bấy nhiêu năm
Mái đẩy thuyền không gợn biệt tăm
Lặng lẽ đò ngang chìm bóng nước
Hương Giang man mác chở trăng ngàn
Cho thương gọi nhớ Huế tôi ơi
Răn rứa mô tê muốn nghẽn lời
Rũ bóng sông Hương tràn cổ kính
Trường Tiền sóng vỗ ngập đầy vơi.
Tháng 8 – 2009
Trăm cánh hoa cười
Hoa cười, ai biết cười hoa
Ươm ươm cánh khép, xoa xoa cánh cười
Trăm hoa khoe sắc xinh tươi
Khắp trên trần thế tặng người nhân gian
Hoa này óng ánh cành vàng
Hoa kia trinh bạch nhẹ nhàng thơm hương
Hoa này chúm chím ven đường
Hoa kia nhoẻn nụ bên nương nắng chiều
Hoa này đón gió cầu kiều
Hoa kia lững thững cô liêu cuối trời
Vườn trần vạn đóa hoa khôi
Kẻo khô khốc đá cuộc đời thế nhân
Nhớ đừng đày đọa phong trần
Hoa tan xác lá cơ cần ai hay
Trời còn lành lạnh heo may
Hoa sao tránh khỏi phút giây não lòng
Xuân thì điểm nụ trổ bông
Hạ nồng, thu tím, hay đông mấy mùa
Nếu mà trời đất không hoa
Người trong nhân thế khép tòa thiên thu !
Tháng 9 – 2009
Điểm nụ Hoa Rừng
Rừng hoang có những cánh hoa
Nở trên phiến đá kết tòa thiên trang
Hoa rừng chớm nụ nhẹ nhàng
Bốn mùa mưa nắng ngỡ ngàng gió sương
Có hoa nho nhỏ bên đường
Lưng đèo trĩu thấp thơm hương xuân thì
Có hoa thạch thảo khép mi
Mành thưa ươm nhụy diễm kỳ hóa công
Suối reo róc rách khơi dòng
Len theo hốc đá thoát vòng truông mây
Trăng sao nhấp nháy hoa này
Tiên bồng thèn thẹn mặt mày hoa kia
Chim trơ cánh vỗ xa về
Chừng quên tổ ấm sơn khê chốn nào
Tình bằng Bắc đẩu Nam tào
Vòng tay vũ trụ khép vào cánh hoa
Trinh nguyên đỉnh núi hoen mờ
Rừng khuya thức giấc sương mơ non bồng
Cảm cơ hoa lá đơm bông
Cho rừng hoang điểm nụ hồng cỏ cây.
Tháng 9 – 2009
Giấc dài hoa mộng
Em đã chọn một nẻo về vô tận
Đường trần gian không đủ lối em đi
Mỗi cuộc lữ nào có nghĩa lý gì
Chấm điểm nhỏ trên hành trình du thủ
Em ra đi giữa đêm khuya lặng lẽ
Như sao mờ vụt tắt cuối trời xa
Hòa thinh không tịch biến gởi ngân hà
Buông tất cả một quãng đời ngắn ngủi
Thân của em trả về cho cát bụi
Hình hài nào vẽ lại nét chân dung
Cây cỏ kia cô đọng chút hơi sương
Khi đêm xuống thức đêm dài thấm lạnh
Đường nghĩa trang, ngày lên khua gió nắng
Mỗi chiều về, lối nhỏ khép hoang vu
Một mình em nghe tiếng nói thiên thu
Gọi tên em ơ hờ rồi bỏ ngõ
Một mình em thỉnh thoảng đi đâu đó
Để viếng thăm bóng dáng những thân sơ
Cuộc đời em quả thật như giấc mơ
Hãy nhắm mắt ngủ giấc dài hoa mộng.
5am, 14-9-2009
Viết cho những ai :
Trong này, đày ải người tóc bạc
Ngoài kia, lắm mộ tuổi còn xanh
Ta là Người Việt Nam
Khổ thế, sao nghe cứ hỏi hoài
Ta là gì, vặn vẹo là ai
Nhìn ta không biết, còn vờ hỏi
Mắt nhắm, đầu che, mũ phủ tai
Ta, một con người nước Việt Nam
Trước sau như một, sắt son vàng
Muốn đem thử lửa, càng siêu tuyệt
Đêm chiếu long lanh, ngày sáng choang
Ta, một người dân nước Việt này
Trời nghiêng, đất lở, không lung lay
Sao dời, vật đổi, không hề chuyển
Xanh, đỏ, thau, chì, chẳng đổi thay
Ta dẫu đang mang, hoặc sẽ gì
Việt Nam trước đã, vẫn nguyên xi
Không rao, không bán, không ô nhục
Không cúi, không lòn, không ỉ i
Ta, chẳng là gì của nước non
Nhưng ai sỉ nhục, ta ra đòn
Cái mâu, cái thuẫn, ta tung cả
Cái ách, cái tròng, đập vỡ toang
Ta, chẳng là gì của núi sông
Nhưng ai xúc phạm đến Cha Ông
Dư đồ một mảnh, ai gây hấn
Sẽ biết tay ta, đừng có hòng
Dân tộc Việt Nam, từ một người
Ngàn muôn vạn ức, thế mà thôi
Con tim triệu triệu hòa chung một
Khối khối vung tay, ngạo nghễ cười
Thế thì đừng có hỏi leo nheo
Ấm ớ, ta phang cho mấy hèo
Nhũng nhặng, liệu hồn mà cút xéo
Nếu không, hố thẳm khóc lưng đèo !!!
Tháng 9 – 2009
Nước Việt kiêu hùng
Quê hương nước Việt của ta ơi
Tôi sẽ cưu mang cả cuộc đời
Vượt núi băng đèo hay xuống biển
Ba chìm bảy nổi chín chơi vơi
Quê hương nước Việt của ta ơi
Tôi sẽ đa mang trọn cuộc đời
Thời thế thế thời trôi thế kỷ
Trầu cay cau đắng vị mềm môi
Quê Cha, mang tiếng khóc chào đời
Đất Mẹ, ẵm bồng ướt trũng nôi
Là thịt là xương là máu mủ
Dù cho nay lở lẫn mai bồi
Dù sao đi nữa cũng quê hương
Tôi sẽ mang theo khắp nẻo đường
Lấp hố bắc cầu khơi cống rãnh
Vùi chôn đổ nát, vá tang thương
Không thế, thẹn thùng với núi sông
Nào Tiên nào Tổ nào Cha Ông
Nào dòng nào giống nào Hồng Lạc
Cội trốc nguồn trành, nước đổ sông
Phải thế hay không hỡi Việt Nam
Hỡi ai con cháu giống da vàng
Nào anh nào chị và em nữa
Đừng để nước non thẹn sử vàng
Không những ta mang tội Tổ Tông
Mai sau thế hệ đắng cay lòng
Tiền nhân đi trước gây nông nỗi
Cái nhục lều bều ngập núi sông
Có nay, mới có những ngày mai
Quá khứ lao linh bóng đổ dài
Khép lại đường hầm bao đổ nát
Một hai ba, quẳng xuống tuyền đài
Kinh qua thành bại mới anh hùng
Đất nước này là đất nước chung
Dân tộc này trung trinh bất khuất
Hồn thiêng sông núi rạng soi chung
Trong ta, còn mãi tiếng quê hương
Ngoại sạch, nội yên, quét tận tường
Đá tảng, hòn chồng, băng tất cả
Sông sông, núi núi, vẹn đường đường.
Tháng 9 – 2009
Ta mãi đi hoài !
Còn sống đây thì ta cứ làm
Không hề câu nệ những gian nan
Con tim rộng mở trao nhân thế
Hữu ích cho đời chớ thở than
Còn sức đây thì ta đắp xây
Tình thương nhân ái mãi đong đầy
Một mai đuối sức đành an nghỉ
Nước chẳng mòn mà đá chẳng lay
Hạnh phúc thay phụng hiến với đời
Trần gian đau khổ khắp nơi nơi
Mới cần những người giàu tâm lực
Mang sức bình sinh đi cứu đời
Diễm phúc thay cùng sống vị tha
Cơm canh ấm lạnh đến nhà nhà
Ai ai cũng kết dây thân ái
Giới tuyến thành trì sẽ mở ra
Siêu tuyệt thay nhân thế thái bình
Hoa Đàm muôn thuở mãi nguyên trinh
Thương yêu hiểu biết hòa chung một
Biển khổ đâu còn dọa chúng sinh
Thong dong rảo bước khắp ta bà
Đau khổ nơi nào hãy chỉ ra
Ta sẽ nhanh chân đi đến đó
Niềm đau tan biến kết Đàm Hoa
Vì thế nên ta chẳng ngại ngùng
Nghĩa gì vô thỉ với vô chung
Hóa thân cát bụi trêu hư huyễn
Vũ trụ mênh mông, cợt tận cùng
Vì thế nên ta chẳng ngại gì
Không ai cản được bước ta đi
Thiên Đường, địa ngục không lằn mức
Thước kẽ vô tâm chẳng vết tì
Cho nên ta cứ mãi đi hoài
Muôn hướng ngàn phương để cứu đời
Bốn biển năm châu cùng vũ trụ
Hết đường sinh tử chẳng đầy vơi.
Tháng 9 – 2009
macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au