;
Trái tim! Nếu nói về một sự tưởng thưởng hay tri ân thì nhạc sĩ Hằng Vang có thể còn đi bên trên những khuôn sáo, danh vọng đó. Hơn thế nữa sẽ không ai có thể nhân danh để ghi nhận sự tận tâm, cống hiến gần cả cuộc đời cho âm nhạc Phật giáo mà không hề đòi hỏi một đồng lương, một phần thưởng nào trong suốt 86 năm dài tận tụy của người nhạc sĩ lão thành hiện đang còn sống duy nhất bên chúng ta.
Thật vậy, nhạc sĩ Hằng Vang với bề dầy cống hiến, có thừa uy lực lẫn danh giá để đòi hỏi nhiều chức danh và ngay cả lợi dụng vào vào đó để tổ chức hay cho mượn danh xưng giúp kẻ thời cơ làm những đêm văn nghệ đó đây, hưởng lợi - thế gian hiện nay gọi là “bầu sô” để tạo thêm danh giá và nuôi sống bản thân, nuôi sống gia đình. Người nhạc sĩ già của chúng ta đúng là một nhạc sĩ Phật giáo không hổ danh, vẫn hằng ngày sống khiêm tốn nơi một góc phố nhỏ của thành phố Cao nguyên Buôn Ma Thuột, quây quần bên con cháu và ngày hai buổi chay lạt thanh bần.
Phần thưởng, chức vị, hay danh xưng, ca ngợi rồi cũng ngủ im theo bao tham vọng của trần thế, nơi mà sự thương ghét, bè nhóm chủ nghĩa làm tiêu chí chủ đạo sống và có khi tiếm danh “phục vụ Phật giáo”, đã từng làm tím ngắt, héo hắt bao trái tim người con Phật chân chính.
Chỉ một phần thưởng năm xưa của Viện Hóa Đạo, khi còn độ tuổi thanh xuân, tự mình gầy dựng nên tên tuổi cho mình và cho cả nền ca nhạc Phật giáo mai này; để từ cột mốc danh dự đó nhạc sĩ Hằng Vang đã củng cố thêm tài năng cũng như tên tuổi mình bằng tác phẩm Ánh Đạo Vàng bất hủ. Làm sao mà văn hóa văn nghệ Phật giáo chúng ta không khỏi hãnh diện về điều này ?
Người ta thờ ơ, bỏ mặc công lao cống hiến của nhạc sĩ Hằng Vang bên vệ đường đầy lao xao thực dụng, thì anh em văn nghệ sĩ- đạo hữu sẽ làm thay điều đó, những người còn mang trong mình một trái tim với nhịp đập từ tốn, đủ sức nuôi cho dòng máu trong sạch lưu thông trong cơ thể mình, cũng có thể được xem như là tự an ủi nhau.
Và danh xưng “Nhạc Sĩ 50 năm Phật giáo” được ưu ái dành tặng riêng cho nhạc sĩ Hằng Vang là vậy, và duy nhất chỉ mỗi mình nhạc sĩ có được. 50 năm không phải là con số ấn định cột mốc tuổi đời mà còn hơn thế nữa là một danh xưng xứng đáng cho một quá trình dài hơn tên tuổi của nhạc sĩ. Có thể đối chiếu với nhiều tên tuổi gọi là nhạc sĩ Phật giáo hiện nay, có người 40, 30, hay 10 năm vẫn nghiễm nhiêm trở thành một nhạc sĩ Phật giáo lớn có đến hàng trăm thậm chí hàng ngàn ca khúc Phật giáo, thậm chí mua cả danh xưng hay danh hiệu một cách dễ dàng. Đó là lý do cho đến hôm nay chưa có ai có được một danh xưng đáng từ trái tim dành cho nhạc sĩ Hằng Vang như vậy.
Người nhạc sĩ lão thành khả kính của chúng ta đã leo quá nữa con dốc cuộc đời, mang theo bên mình một hành trang nặng trĩu là những thành quả dành riêng cho âm nhạc Phật giáo. Chuyện cơm áo cuộc sống thường ngày đều do phu nhân và các con của mình lo liệu.Vì vậy nếu cảm ơn và tôn vinh nhạc sĩ Hằng Vang thì hơn nữa sự vinh hạnh ấy đều là của phu nhân và các con của nhạc sĩ.
Phía bên kia triền dốc cuộc đời, có lẽ người nhạc sĩ già của chúng ta sẽ chẳng còn sức để nhìn lại phía sau lưng mình với một đoạn đường dài nhiều khúc khuỷu và đầy gập gềnh trắc trở; hơn nữa nhìn lại sau lưng cũng có nghĩa là nhìn ngước lên phía trên triền dốc! Như thế sự ngán ngẫm sẽ càng làm cho tiếng thở dài thêm não nuột! Có lẽ giờ đây nhạc sĩ Hằng Vang cũng không còn cần thiết để làm như vậy.
Có đôi khi, người nhạc sĩ già của chúng ta làm nhiều chuyện gây bực mình cho anh em trong nhóm, nhưng nghỉ kỹ lại thì đó lại là tấm lòng của nhạc sĩ luôn vì anh em, nghỉ đến anh em trong bất cứ môi trường hay chương trình nào của âm nhạc Phật giáo và thẳng thắn lên tiến bênh vực cho nhau.
Người viết còn nhớ rất rõ khi một vị vừa tái “đắc cử” nhiệm kỳ lãnh đạo Văn hóa Phật giáo lần thứ hai, nhìn danh sách không có anh A, anh B, nhạc sĩ Hằng Vang hỏi vì sao, vị tân lãnh đạo đó trả lời “Tôi không ưa thằng đó”- nguyên văn, nhạc sĩ tá hỏa nói lại với người viết trong trạng thái rất không hài lòng! Nhờ vậy mới thấm thía hơn câu nói của một vị lãnh đạo Phật giáo trẻ khách rằng “Anh biết đó, Phật giáo mà”, thật là…buồn muôn thuở!
May mắn làm sao, trong những tháng ngày bên kia triền dốc cuộc đời, những tưởng nhạc sĩ Hằng Vang rồi sẽ mãi mãi đi vào quên lãng cho đến khi khuất dạng, thì Trung tâm Văn hóa Văn nghệ Phật giáo Nhất Chi Mai giúp sức cho anh em tề tựu, gặp gỡ người anh cả kính mến của mình nhân mùa Thành Đạo 2018 tại thành phố Buôn Mê Thuột, nơi mà lâu nay nhiều người còn gọi vui là thành phố buồn-muôn-thuở, nơi đó có ôm ấp một nhân tài âm nhạc Phật giáo chúng ta đang nói đến.
Có mặt hôm nay mới thấy hết nét lung linh của tình nghĩa đạo bạn, của một sự ngưỡng mộ dành cho nhạc sĩ. Ấn tượng nhất khi người viết đề nghị Quốc Vinh và Quốc Việt, hai người con trai của nhạc sĩ tự đàn và hát một bàn nhạc của cha mình. Bất ngờ hai anh xin được hát bài “Ánh Đạo Vàng” một tác phẩm bất hũ và là niềm tự hào về cha của mình.
Thế là tất cả các bàn tiệc chung quanh ai cũng cũng đều cất lên những ca từ bài nhạc vang danh ấy với hình bóng Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni thành đạo rạng rỡ ánh hào quang! Con trai, con gái kể cả dâu và rễ, cháu chắt đều góp lời ca chung, tạo nên bản hợp xướng tuy ngẫu hứng mà cảm động. Một góc trời của con phố nhỏ Buôn Ma Thuật rồi cũng sẽ khó có lại hình ảnh này.
Sau ngày Thành đạo rồi đến ngưỡng cửa mùa xuân Kỷ Hợi. Người em phương Nam – nhạc sĩ thường gọi người viết như thế, sẽ luôn cầu nguyện Tam Bảo gia hộ sức khỏe cho nhạc sĩ và gia đình, mong nhạc sĩ sống an vui với danh xưng rất đẹp không ai có: Nhạc sĩ 50 năm Phật giáo, một phần thưởng cho 86 mùa xuân trọn vẹn với quê hương và đạo pháp.
Người em phương Nam xa xôi