;
“Công cha như núi lớn
Nghĩa mẹ hơn đất dày
Hi sinh lòng chẳng quản
Mà vẫn không nguôi ngoai
Mẹ già hơn trăm tuổi
Còn thương con tám mươi
Tình thương nào ngơi nghỉ
Đến hơi thở cuối cùng”
Những vần thơ xưa vẫn văng vẳng trong trí nhớ con như ba năm về trước. Đó là lần đầu tiên con làm MC cho lễ Vu Lan PL 2555 tại chùa của Sư ông. Ngày hôm sau, con lên đường đi học Đại học. Vui có, buồn cũng có. Vui vì niềm ao ước học Đại học mà 3 năm trước lỡ hẹn đã thành. Buồn vì sẽ phải xa nhà dài ngày. Hôm đó cũng là ngày rằm tháng bảy, chính ngày lễ Vu Lan. Mẹ đã khóc khi gấp quần áo cho con. Mẹ khóc, có lẽ vì thương con, nhớ con và mừng cho con. Đứa con yêu quý của bà sẽ phải xa bà nhiều ngày. Con cũng khóc. Hai mẹ con cùng khóc trong buồng. Đó là lần đầu tiên con khóc vì mẹ. Có ngôn từ nào diễn tả hết tình mẫu tử. Có bia đá nào ghi hết công lao cha, mẹ đã dành cho con. Lúc này con mới thấm thía hết mấy câu thơ tối hôm trước.
Hai năm đi học xa nhà rồi cũng nhanh chóng con qua. Lúc con vừa ra trường, mẹ con lại khóc thêm một lần nữa khi con quyết chí trốn nhà đi tu. “Lạy mẹ con đi xuất gia tu hành kể từ đây” dù biết rằng “mẹ ngấn lệ, nuốt sầu tiễn con đi”. Công lao nuôi con hai mươi mấy năm trời, đâu dễ gì đồng ý để con đi tu. Không bố mẹ nào sinh con ra muốn con mình trở thành sư cả. Mẹ đã khóc, khóc rất nhiều. Con biết điều đó, con cũng biết trốn nhà đi tu là chưa làm tròn hiếu với cha mẹ.
Đã bao lần con ốm, con đau là ngấn ấy lần mẹ rơi lệ. Nhưng đã lần nào con biết nói lời cảm ơn và yêu mẹ nhiều. Con là đứa con hư có phải không mẹ? Đã bao lần con cáu gắt với mẹ, mẹ chỉ biết im lặng. Đã lần nào con biết nói lời con lỗi mẹ. Mấy lần con tham dự đêm thắp nến tri ân trong khóa tu. Có biết bao người con đã rơi nước mắt ăn năn, sám hối khi nghe giảng về đạo hiếu. Nhưng đã lần nào con khóc? Đã lần nào con mạnh dạn sám hối trước chư Tăng và đại chúng. Phải chăng do con quá bất hiếu? Phải chăng do tâm hồn con đã trai sạm, trái tim con như gỗ đá vô tri. Con cũng muốn khóc, muốn khóc thật nhiều nhưng không thể khóc được. Con muốn nói lời cảm ơn và xin lỗi thật nhiều nhưng không được.
Nhân mùa Vu Lan năm nay, con muốn thành tâm sám hối những tội lỗi, muộn phiền con gây ra cho cha và mẹ. Con cũng muốn nói rằng: “Con cám ơn bố mẹ nhiều”. Mẹ đã sinh con ra, nuôi con khôn lớn, cho con thành người. Mẹ đã luôn bên con mỗi khi con vấp ngã, ủng hộ con mỗi khi con muốn đi chùa. Con xin lỗi vì đã không biết bao lần con làm mẹ khóc. Giờ đây, mỗi lần đi chùa, con chỉ biết cầu nguyện, hồi hướng cho cha mẹ sống đời với con. Vu Lan này, con muốn dành cho mẹ một bông hồng trắng, dành cho cha một bông hồng thắm để cảm nhận được niềm hạnh phúc khi con còn có cha, có mẹ trên đời.
Học hết phổ thông con làm tu sĩ
Tiễn chân con mà mẹ lệ lưng tròng.
Vì lợi chung con quyết gạt tình riêng,
Mắt nhìn con, nghe sóng lòng vồn vã.
Mẹ gượng cười cố ngăn dòng lệ
Chia tay con, mẹ căn dặn thật nhiều,
Con đường tu dù gian khổ bao nhiêu
Phải cố gắng học hành chăm con nhé!
Ngày thế phát con mong hoài bóng mẹ
Vì thương con, mẹ chẳng dám đến chùa
Thấy con gầy mà lòng mẹ xót xa
Con cạo tóc, mẹ không ngăn dòng lệ.
(Thơ: ĐĐ.Thích Chính Kiến)
Nhưng cha mẹ ơi:
“Tóc xanh trả lại cho đời
Xuất gia tu học ở nơi cửa thiền
Biết rằng hiếu hạnh vi tiên
Nhưng vì chí nguyện khắp miền lợi tha
Độ nhân trong cõi Ta Bà
Cho đời bớt lệ cũng là đạo con”.
(Thơ: Nhuận Nguyện)
Thế rồi, con vẫn quyết tâm vào chùa tu học. Ngày tiễn con đi, bố và mẹ đã khóc nhiều lắm nhưng vẫn gắng động viên con tu cho tốt sau này lợi đạo, giúp đời. Kể từ ngày xuất gia tu học, những lần con gọi điện thoại hay về quê thăm gia đình chỉ đếm trên đầu ngón tay. Con biết bố mẹ nhớ thương con nhiều lắm. Mẹ kể rằng nhiều lần đi giao hàng, mẹ vừa đạp xe, vừa khóc nhớ thương con. Hiểu được nỗi lòng như vậy, con luôn nguyện sẽ cố gắng tu cho thật tốt để những giọt nước mắt kia không trở nên vô nghĩa.
Nuôi con hai mươi lăm năm trời, dạy dỗ con khôn lớn, cho con đi học đàng hoàng để cho bằng bạn, bằng bè nhưng con chưa có dịp để báo hiếu công ơn cha và mẹ. Con đi xuất gia là với mong muốn báo ân cha mẹ trong muôn một. Đức Phật đã dạy:
“Có con tu ở thiền già
Thì cha mẹ cũng sinh tòa thiên cung”.
Người đời cho rằng cứ phải ở bên, chăm sóc phụng dưỡng cha mẹ mới là báo hiếu. Con đi tu cũng chỉ vì chữ hiếu. Con đi tu, hướng dẫn cha mẹ và mọi người biết đến Phật pháp, làm lợi ích cho cha mẹ đó là báo hiếu cao cả nhất.
Cha Mẹ ơi!
Hôm nay nhân mùa Vu Lan báo hiếu, chúng con hết dạ chân thành sám hối mọi lỗi lầm đã qua. Cúi mong Cha Mẹ dủ lòng từ ái hỉ xả cho chúng con, những đứa con còn rất dại khờ của Cha Mẹ. Để trong niềm vui lớn của ngày Đại Lễ hôm nay, với sự gội nhuần ân đức từ hòa của Cha Mẹ, chúng con sẽ tẩy trừ thật sạch, không còn dấu vết của những ray rức dày vò trong tâm hồn. Chúng con sẽ làm in lại, thật mới mẻ lại, lòng thương kính của chúng con đối với Cha Mẹ.
Kính thưa Cha Mẹ,
Chúng con nhớ lời Phật dạy: “Muốn báo thâm ân, phải an trú cha mẹ vào lòng Chánh Tín, Đức Trì Giới, Hạnh Bố Thí, và Lực Trí Tuệ”. Thật là một phúc lành to tát cho chúng con, sự có mặt của Cha Mẹ nơi đây, hôm nay trong ngày Đại Lễ Vu Lan, để tùy hỉ thể nhận tấm lòng chí thành của chúng con qua món quà mọn, đã là một bằng chứng hùng hồn cho sự an trú nơi Chánh Pháp của Cha Mẹ. Chính Chánh Pháp ấy chúng con cũng được gội nhuần, và chúng con vững tin rằng sự an trú nơi Chánh Pháp là nền tảng xây dựng mọi thành tựu cao thượng khác.
Cha Mẹ ơi!
Trong ngày báo hiếu Vu Lan này, khắp nơi trong cõi Ta Bà, cả đất trời rung chuyển bởi bao trái tim thổn thức vì lời Phật dạy trong Kinh, bao nổi ai hoài vì lòng hiếu kính chưa trọn với đấng sanh thành, bao lương tâm bị dày vò vì tội bất hiếu đã lỡ gây ra.
Chúng con xin được thay cho tất cả người con trên thế gian này, trân trọng kính dâng lên Cha Mẹ tâm nguyện chí thành của chúng con là ngay từ bây giờ và mãi mãi về sau, chúng con đồng thề nguyện xem giờ giờ là Thắng Hội Vu Lan, ngày ngày là mùa Báo Hiếu.
Ngưỡng mong Cha Mẹ từ hòa thương tưởng, chấp thuận cho phép chúng con được làm tròn hiếu đạo.
Con xin được thay cho lời kết, bằng việc mượn lời của Ni sư Thích Ðàm Hà trong bài “Cảm nghĩ về chữ Hiếu trong đạo Phật”
Thân người gốc ở mẹ cha
Trải bao cay đắng cũng là vì con
Công ơn như biển, như non
Ðạo làm con phải lo tròn hiếu tâm
Báo đền trả nghĩa ân thâm
Những điều hiếu nghĩa trọng tâm nghĩ bàn
Người ta sống ở thế gian
Bao nhiêu hưởng thụ bấy nhiêu ơn nhờ
Ơn dân, ơn nước, ơn người,
Ơn thày, ơn bạn, ơn đời giúp ta.
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát Ma Ha Tát.