;
Chiều 26/12, chúng tôi đã liên lạc với gia đình anh Đặng Thành ở tổ 14, khu phố Hải Hoà, thị trấn Long Hải, huyện Long Điền (Bà Rịa – Vũng Tàu). Vợ chồng anh nức nở nhớ lại câu chuyện hãi hùng xảy ra với gia đình...
Từ buổi chiều định mệnh...
Chiều 23/12, anh
Thành đi làm việc ở Vũng Tàu, cách nhà khoảng 40 km. Đến khoảng 14h,
anh nhận được điện thoại của vợ là chị Lê Thị Hồng Chị qua máy của người
thợ cùng làm (vì điện thoại anh bị hỏng). Trong điện thoại, chị Chi
chỉ nói được mấy câu: “Anh ơi về nhanh lên. Hai con mình bị ong đốt
nặng lắm...”. Rồi chỉ nghe vợ khóc. Vậy là anh mượn xe máy của bạn thợ
cùng làm, tức tốc chạy về nhà.
Anh Thành về đến nhà thì hai con của mình là bé Đặng Ngọc Thanh Tâm
(3,5 tuổi) và bé Đặng Tấn Đạt (1 tuổi) đã được vợ và bà con hàng xóm
đưa vào bệnh viện đa khoa thị xã Bà Rịa. Sửa soạn qua quýt áo quần, anh
vội vã vào bệnh viện với vợ con.
Tại bệnh viện đa khoa thị xã
Bà Rịa, lúc anh vào, bé Tâm vẫn còn khá tỉnh táo, vẫn biết gọi ba, gọi
mẹ và nói chuyện như mọi ngày. Nhưng sự lo lắng khiến anh Thành không
yên tâm. Theo lời kể của anh Thành, khi anh hỏi bác sỹ điều trị trực
tiếp cho bé Tâm thì nhận được câu trả lời: “Không sao đâu! Tình trạng
của cháu rất ổn định. Gia đình cứ yên tâm!” (?).
|
Cây có tổ ong nơi bé Tâm và bé Đạt bị đố |
Cũng theo lời anh Thành, đến gần 20h cùng ngày thì bé Đặng Ngọc Thanh Tâm có những biểu hiện bất thường. Mặt cháu, nhất là hai mắt sưng mọng lên, tím tái. Kèm theo đó là cháu bắt đầu nôn mửa không ngừng. Hốt hoảng, anh Thành kêu cứu lên bác sỹ điều trị trực ca đêm hôm ấy.
Sau khoảng hơn 1 tiếng hội ý, kiểm tra, bác sỹ quyết định đưa cả hai
bé Tâm và Đạt chuyển viện vào bệnh viện Nhi Đồng II (TP.HCM). Tuy
nhiên, bé Tâm đã tử vong ngay trên đường vào TP.HCM, khi chưa kịp tới
bệnh viện Nhi Đồng 2. Lúc ấy khoảng hơn 23h ngày 23/12.
“Chạy đi Đạt ơi...”
Đó là câu nói của con gái ám ảnh mãi chị Hồng Chi cho đến bây giờ. Lúc trao đổi với chúng tôi qua điện thoại, chị Chi vẫn còn bàng hoàng:
“Tôi vừa ra khỏi ngõ một chút, đã nghe tiếng các con mình kêu khóc, vội chạy vào. Rất nhiều ong vò vẽ vây quanh hai con tôi. Bé Tâm đang lấy thân mình che và ôm em lại, vừa kêu lên thất thanh: “Chạy đi Đạt ơi...!”. Tôi vào, không biết làm gì ngoài việc kéo 2 con mình ra khỏi tổ ong vò vẽ. Riêng tôi cũng bị ong đốt 6 nốt. Bé Tâm bị 36 nốt. Cu Đạt bị ít hơn do được chị che chắn cho. Lúc ấy, tôi như rụng rời cả người. May mà có bà con hàng xóm cùng đưa các con tới bệnh viện đa khoa Bà Rịa. Nhưng cũng tại tôi, nếu hôm ấy tôi ru cu Đạt thì bé Tâm đã không mất...”.
Bàn thờ bé Tâm |
Cũng theo lời chị Chi, mọi hôm chị thường mắc võng và ru con trai út là cu Đạt ngủ ngoài vườn. Bé Tâm cũng ru em nhưng không thường xuyên lắm. Không hiểu sao hôm ấy, bé Tâm lại bảo mẹ : “Để con ru em cho...”. Vậy là người chị bé nhỏ đã lấy thân mình hy sinh cho em được sống.
Hy vọng mong manh dành cho bé Đạt....
Hiện
bé Đặng Tấn Đạt (1 tuổi) đang nằm điều trị tại Khoa Hồi sức chống độc,
bệnh viện Nhi Đồng II. Mẹ bé đang trực bên giường bệnh cùng với bà nội
bé và người dượng.
Trao đổi với chúng tôi, chị Chi cho biết,
theo thông báo của bác sĩ thì bé Đạt đã bắt đầu qua giai đoạn nguy hiểm
nhưng vẫn cần theo dõi và điều trị nghiêm ngặt. Nếu không có gì thay
đổi thì ngày 27/12, khoa sẽ chấm dứt giai đoạn lọc máu khử độc cho bé
và tiến hành những bước điều trị tiếp theo. Nhưng mọi việc vẫn chưa thể
nói trước được gì.
Giờ một con mất, đứa út vẫn chưa qua hết
giai đoạn nguy kịch, anh chị còn một con gái lớn nữa là bé Lê Ngọc Ánh
Hồng năm nay học lớp 4. Bình thường, chị Chi ở nhà giữ con nhỏ (bé
Đạt). Thu nhập của 5 miệng ăn phụ thuộc hoàn toàn vào công việc sơn
nước của anh Thành, chỉ hơn 100 nghìn đồng/ngày.
Cả 5 người
sống trong căn nhà tạm xây trên mảnh đất của mẹ chị Chi cho. Ngôi nhà
vẫn còn chưa tô, mái dột rất nhiều... Anh Thành phải nghỉ việc, ở nhà lo
đám ma và chuyện mả mồ cho bé Tâm. Chị Chi thì phải trực bên bé Đạt ở
bệnh viện Nhi Đồng II. Mọi việc càng khó khăn hơn gấp bội cho gia đình
bất hạnh này.
Nguyễn Thành Giang
“Chạy đi Đạt ơi!”, tiếng kêu từ VÙNG TỐT
Câu chuyện bé Tâm 3 tuổi lấy thân mình che cho em khỏi bị ong đốt và tiếng kêu “Chạy đi Đạt ơi!” với giới truyền thông có lẽ là một sự kiện đủ lớn để những người viết sực tỉnh tâm thức mà nhớ lại thói quen viết về điều tốt và người tốt.
Sáng sớm, đi làm mà chưa kịp đọc báo. Bỗng có điện thoại một bạn đọc gọi tới, muốn xin điện thoại và địa chỉ của gia đình cô bé 3 tuổi vì che chở cho em trai mà bị ong đốt đến tử vong để gửi tiền hỗ trợ. 10 phút sau, lại một cuộc điện thoại. Nghe thấy giọng nói lạc đi bởi những giọt nước mắt nghẹn ngào.
Thật khó mà kìm được nước mắt, khó mà không buông một tiếc thở dài tiếc nuối khi nhìn tấm ảnh của bé Tâm trên ban thờ (được đăng tải trong bài viết: “Ba tuổi che em khỏi bị ong đốt: Chạy đi Đạt ơi!"). Đôi mắt và nụ cười của em đẹp như một thiên thần. Hay em chính là một thiên thần, bước vào cõi người để gieo trồng vài "hạt tốt"?
Anh Thành thẫn thờ bên bàn thờ con gái |
Vâng, chúng ta với những lo toan thường nhật, những chen chúc của ngã ba - ngã bảy đi về, trăn trở với những sự thật và có thể cả phi sự thật, rồi bị chúng bào mòn dần niềm tin.... Cái hạt mầm "lạnh giá, vô cảm" trong tâm thức mỗi chúng ta càng ngày càng sinh sôi. Chúng ta quay lưng khi nghe tiếng kêu trợ giúp của đồng loại, hoặc ít tệ hơn, im lặng khi lẽ ra phải lên tiếng phản đối cái ác, cái xấu, bảo vệ những điều tốt lành.
Mỗi ngày qua đi với bao nhiêu tin xấu trên mặt báo: Hiếp dâm, trộm cướp, lừa đảo, cờ bạc, tham nhũng, hối lộ... Nhiều đến mức ít ai còn phẫn nộ khi nghe thông tin xấu trừ cái ác đến rùng rợn như là vụ “Luyện cướp tiệm vàng ở Bắc Giang”. Người ta chỉ lắc đầu khi nghe chuyện người dân xô ra xe tai nạn cướp dưa, cướp bia... Và cũng chẳng quá nhiều người ngạc nhiên khi nghe than phiền của một giáo sư người Australia gốc Việt rằng, ông bị giật túi giữa trung tâm Sài Gòn và "người hai bên đường đang ngồi hóng gió hoặc uống cà phê cũng thấy tôi bị cướp giựt, nhưng họ tỏ ra rất thản nhiên, không có phản ứng gì, làm như sự việc không hề xảy ra". Nghe tiếng ai đó thở dài, "chuyện không có gì lạ".
Vậy phải nghĩ thế nào về hành động lấy thân mình che cho em trai của cô bé Tâm mới 3 tuổi? Có lẽ khi bé Tâm lấy thân mình che cho em và gọi: “Chạy đi Đạt ơi!”, em cũng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ biết là chị thì phải che chở cho em. Em đâu biết ong vò vẽ nguy hiểm như thế nào? Có lẽ đó là tiếng gọi của bản năng, của điều tốt trong mỗi con người, đặc biệt là con trẻ, là VÙNG TỐT trong mỗi con người.
Đã có tờ báo đặt vấn đề, tại sao những hành động cao cả như vậy thường xuất hiện ở những em nhỏ (như những cậu bé cứu người chết đuối mà truyền thông đã đưa tin rất nhiều trong năm qua). Vậy là, trong mỗi chúng ta đều tiềm ẩn bản năng muốn che chở bảo vệ người khác nhưng càng lớn, sự ích kỷ thực dụng càng ngăn cản mỗi người hi sinh vì người khác? VÙNG TỐT đó đã bị che mờ.
Câu chuyện bé Tâm 3 tuổi lấy thân mình che cho em khỏi bị ong đốt và tiếng kêu “Chạy đi Đạt ơi!” với giới truyền thông có lẽ là một sự kiện đủ lớn để những người viết sực tỉnh tâm thức mà nhớ lại thói quen viết về điều tốt và người tốt. Có thực là điều tốt quanh ta ít ỏi đến thế hay chúng ta đã lãng quên thói quen tìm kiếm cái Tốt, người Tốt? Hay là MÙA ĐÔNG LẠNH GIÁ trong lòng đã lạnh đến mức chúng ta ít biết tin vào điều TỐT, người TỐT?
Rất nhiều độc giả đã viết phản hồi lại bài viết trên Bee.net.vn và bày tỏ xúc động thương cảm và ngưỡng mộ cô bé 3 tuổi. Nghĩa là, rất nhiều người nhận ra hành động tốt. Nhưng bao nhiêu người sẽ nhờ đọc được những hành động đẹp mà tốt lên? Hay họ chỉ biết vậy, coi đó là một "giấc mơ" đẹp trong đời thực, rồi lại tiếp tục những bon chen, những lo toan đời thường. Vẫn chen lấn, vẫn làm điều nọ điều kia. Đòi hỏi sự hi sinh như vậy quả là khó nhưng liệu có nhiều người soi vào hành động đẹp như bé Tâm để mà sống tốt hơn?
Vẫn đang là mùa đông, tôi viết những dòng này thay cho lời biết ơn bé Tâm bởi những "hạt tốt" em đã để lại trong cõi người nhiều toan tính này. Và biết ơn cả tác giả Thành Giang đã đem đến cho độc giả của Bee.net.vn câu chuyện về cô bé Tâm ba tuổi - anh hùng.
Mọi sự giúp đỡ gia đình cháu Tâm xin vui lòng gửi về: Gia đình anh Đặng Thành và chị Lê Thị Hồng Chi ở tổ 14, khu phố Hải Hoà, thị trấn Long Hải, huyện Long Điền (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu). Điện thoại: 0906734240 Hoặc chuyển qua tài khoản: Tên TK: ĐẶNG THÀNH |
Theo Lương Bích Ngọc - KHĐS