;
- Trước khi xảy ra tai nạn, đường công danh của anh khá rộng mở. Cuộc sống khi đó của anh thế nào?
- Năm 2009, tôi ngập tràn trong công việc. Lúc này tôi gắn bó với cuộc thi Vietnam Idol, sáng tác cho Lương Bích Hữu, tham gia game show truyền hình. Ngoài ra, tôi còn dạy nhạc cho các trường học và làm về marketing để quảng bá cho sản phẩm của chính mình.
Công việc của tôi bị quá tải, tôi không có thời gian cho bản thân. Thậm chí việc ăn uống của tôi cũng nằm trong kế hoạch gặp gỡ đối tác, tôi không còn là chính mình nữa. Tôi xác định từ sớm, hào quang của nghệ sĩ không tồn tại được lâu, tôi không thể sống với danh phận nhạc sĩ mà thôi. Tôi học kinh doanh, thương mại ở ĐH Văn Hiến, Văn Lang để có kiến thức làm việc. Nhưng tôi cũng không nghĩ lại bị cuốn vào vòng xoáy công việc một cách nghẹt thở như vậy.
Tôi không dám tắt điện thoại để đi khỏi Sài Gòn vài ngày. Tôi không dám nghỉ ngơi dù một chút. Với lịch làm việc dày đặc như vậy, tôi cần có tài xế riêng để đưa đón. Nhưng tôi thấy thương họ quá vì phải ngồi ngoài xe đợi tôi xong việc, mà tôi thường kết thúc một ngày làm việc lúc nửa đêm. Kêu họ vào trong ngồi cùng bàn, họ ái ngại nên từ chối. Tôi quyết định chủ động trong việc đi lại.
Sỹ Luân phục hồi nhanh chóng sau tai nạn nhưng mất hơn 5 năm để có lại trí nhớ.
- Đêm đó, tôi đang lưu thông trên đường Sương Nguyệt Ánh, TP HCM nhưng đầu óc của tôi lại đang suy nghĩ đến công việc. Lúc ấy tôi vào khúc cua nhưng ở đó có quầy bán thuốc ven đường nên tôi không thấy rõ 2 bạn nhân viên từ nhà hàng lao ra. Họ vừa lái xe vừa cười nói nên không thấy tôi đang lao tới. Khi nhận thấy tình hình nguy hiểm, tôi chỉ còn cách thắng gấp, không thể lách được vì taxi phía trước đang chạy lên. Tôi đang đi chiếc xe cũ từ mười mấy năm nay nên khá cũ kỹ, chỉ dùng thắng đĩa. Khi tôi quyết định thắng lại, người tôi bay lên không trung và đập đầu xuống đất. Lúc đó tôi không còn biết gì nữa.
Sau này mọi người kể lại, hai bạn kia an toàn vì cú thắng gấp của tôi. Còn đầu tôi may mắn không bị sao nhờ chiếc nón bảo hiểm nhưng một bên mặt bị dập nát vì cà xuống đường. Tôi được đưa vào bệnh viện gần đó nhưng bệnh nhân quá tải, khi đó người ta nhận ra Sỹ Luân nên đưa tôi qua 115. Ở đây cô bác sĩ nhận ra tôi là thầy giáo dạy nhạc của em trai cô ấy nên sắp xếp phòng mổ, đưa tôi lên bàn phẫu thuật. Tôi được mổ nội soi, chỉnh lại xương hàm mặt nên sau này mọi người bảo tôi nhân cơ hội phẫu thuật thẩm mỹ. Nhờ cô ấy nên tôi vẫn giữ lại được gương mặt bởi bình thường bác sĩ chỉ quan tâm đến việc cứu sống, không nghĩ đến chuyện nhan sắc vì ở đây đâu phải bệnh viện thẩm mỹ.
- Anh mất bao lâu để hồi phục?
- Với tình trạng của tôi, bác sĩ bảo cần 6 tháng đến một năm mới có thể lấy lại ý thức. Suốt 20 ngày nằm ở bệnh viện, tôi chỉ tỉnh lại một vài lần và không quá 5 phút. Đối diện với 4 bức tường trắng, tôi nghe được người ta nói về mình nhưng không thể thức dậy và cãi lại được. Tôi bất lực nằm mê man suốt một thời gian dài.
Sau đó tôi được đưa về nhà trong tình trạng của một đứa thiểu năng. Ngoài mẹ ra, tôi không biết ai và cũng không ý thức được bản thân. Tôi không biết làm gì, mọi thứ phải học lại từ đầu. Mọi sinh hoạt của tôi đều do mẹ chăm sóc từ việc tắm rửa, ăn uống… Hàng ngày, mọi người tới thăm và ôm tôi, nói chuyện cười đùa khiến tôi ngơ ngác không hiểu mình là ai. Tôi khát khao tìm lại chính mình. Tôi không muốn trở nên lạc lõng trong thế giới xa lạ chỉ có mẹ. Tôi quyết tâm bắt đầu lại.
Mấy tháng sau tai nạn, đài truyền hình Việt Nam gọi điện mời tôi tham gia Trò chơi âm nhạc vì tôi bỏ bê khá lâu. Tôi đồng ý vì muốn tìm lại con người của mình. Ra sân bay, tôi gặp thằng bạn thân, nó ôm tôi vui mừng trong khi tôi không biết nó là ai. Đến quầy làm thủ tục, tôi đưa nguyên cái ví rồi tiếp tân tự động lấy giấy tờ cần thiết. Trong lúc tôi ghi hình, những gì tôi làm phải có người nhắc nhở. May mắn kỹ năng đàn vẫn còn nhưng phải có người cho tôi biết tôi nên làm gì.
Nhạc sĩ 8X mất ý thức nhưng vẫn còn kỹ năng chơi nhạc.
- Tôi mất hơn 5 năm mới lấy lại ý thức và phục hồi những tổn thương. Tôi đã chết một lần trong cuộc đời và may mắn được hồi sinh trở lại. Tôi nghĩ đó là may mắn không phải ai cũng có. Nhưng sau tai nạn, trí nhớ của tôi không còn như trước. Bộ nhớ của tôi gần như bị quá tải, không thể dung nạp trong một thời gian đủ dài. Những gì đã làm, tôi có thể quên ngay lập tức. Mẹ tôi rất sợ con trai bị đột quỵ vì làm việc liên tục.
Cuộc sống của tôi giờ phụ thuộc vào điện thoại. Tôi lưu mọi hoạt động để nhắc nhở bản thân ngày hôm nay làm gì, tháng này hoặc trong năm có dự án nào. Nếu mất điện thoại, tôi không tưởng tượng được sẽ xáo trộn thế nào. Khi giải quyết xong việc nào đó, trí nhớ tôi lập tức xóa mọi dữ liệu liên quan đến nó và tiếp tục cho những việc sau.
Tôi không lấy vợ, chỉ gắn bó với ‘người tình’ âm nhạc
- Cuộc sống anh thay đổi thế nào khi trở lại?
- Sau tai nạn, tôi nhận ra Sỹ Luân chỉ là một đống thịt, không hơn. Nếu lúc đó tôi chết đi, tôi để lại cho đời thứ gì? Không gì cả. Tôi đã chết một lần, nghĩa là tôi có cơ hội để sống khác đi cuộc đời mình trước đó. Tôi đã tìm được chân lý sau lần hồi sinh. Niềm tin đôi khi bị mất đi nhưng chân lý không bao giờ thay đổi. Tôi gieo trồng phước đức để tìm sự an lạc trong tâm hồn.
Tôi tự cho phép mình sống đến năm 60 tuổi, năm nay tôi đã 35, tôi chỉ còn hơn 20 năm để cống hiến cho đời. Tôi đi tu 2 lần nhưng không thành. Mẹ ngăn cản, bà muốn tôi sống cùng đến khi bà mất đi còn các vị sư khuyên tôi nên tiếp tục với công việc bởi ở bên ngoài tôi sẽ làm tốt hơn. Sau khi trở về từ cõi chết, tôi trở thành chuyên viên tâm lý cho các trường Đại học. Gia đình tôi có truyền thống về giáo dục, bản thân tôi cũng muốn trở thành thầy giáo. Tôi có trách nhiệm chia sẻ với cộng đồng, những sinh viên mình đang phụ trách để họ có tư tưởng lành mạnh và năng động hơn.
Sỹ Luân tự nhận anh không phù hợp với thế giới hào nhoáng của showbiz.
- Lúc trở lại với showbiz, tôi tự thấy bản thân không phù hợp. Tôi không nghe được những ca khúc của đồng nghiệp, của những người cùng trương lứa. Tôi không hiểu vì sao người ta lại đưa xu hướng tiêu cực vào các sáng tác của họ. Tôi bắt đầu giữ lại những bài hát của mình vì lo sợ nó trở nên lạc loài khi đưa ra thị trường.
Âm nhạc ở Việt Nam vẫn phát triển nhưng không chuyên nghiệp. Tôi đi nhiều nước trên thế giới và nhận ra đất nước chúng ta có tình yêu lớn dành cho âm nhạc. Nhưng thị trường lại khá hỗn tạp. Những nước ở châu Á bắt đầu nhận ra thị trường màu mở của Việt Nam và nhảy vào khai thác. Hàn Quốc và nhiều nơi khác qua đây để tìm kiếm các tiềm năng đưa về nước họ đào tạo, sau đó sẽ trở lại để chinh phục khán giả. Tôi sẽ hợp tác với những công ty của họ để mở ra hướng đi mới. Chúng ta cũng đã có những ngôi sao, nhân tố mới đang tạo dựng vẻ ngoài lung linh nhưng không có đường lối bài bản và chuyên nghiệp. Scandal không thể nuôi dưỡng con đường nghệ thuật của các ca sĩ trẻ hiện nay.
- Dự định của anh dường như rất quy mô?
- Ngoài vai trò sáng tác, tôi còn làm giám đốc âm nhạc cho các trường Đại học. Sinh viên không chỉ có học, các bạn cần có nghệ thuật để giải trí và trong số đó nếu có người muốn trở thành ngôi sao hay thần tượng, họ đã có sẵn nền tảng kiến thức. Tôi tin đối tượng này hoàn toàn xứng đáng để trở thành thần tượng của giới trẻ bởi họ toàn diện.
Tôi hoạt động trong lĩnh vực âm nhạc gần 20 năm và đã làm qua nhiều công ty giải trí. Tôi nhận thấy mối quan hệ nhà sản xuất và ca sĩ ở Việt Nam rất lỏng lẻo. Cả 2 dường như trục lợi lẫn nhau hơn là hợp tác để phát triển. Những nhà đầu tư chỉ muốn lấy lại tiền bạc hơn là toàn tâm đầu tư cho nghệ sĩ. Bản thân ca sĩ khi có chút tiếng tăm đã chia tay công ty quản lý. Nếu nghệ sĩ không ổn định cuộc sống, điều này rất khó để họ toàn tâm vào công việc. Tất nhiên, việc này phụ thuộc vào nhiều yếu tố, nhưng con người vẫn quan trọng nhất. Khi xác định tiên phong trong lĩnh vực này, tôi cũng biết mình sẽ dễ “chết” trước. Nhưng tôi cũng đã chuẩn bị súng ống, khiêng chắn với hy vọng sẽ làm được gì đó tốt hơn.
- Anh đang trở lại guồng quay cuộc sống bận rộn trước đây, thời gian nào anh dành cho bản thân?
- Tôi đang làm chuyện “bao đồng” nên đến năm 40 hoặc 50 tuổi mới tính đến chuyện lập gia đình. Bố mẹ cũng muốn tôi đi tu hơn là có bạn gái. Em gái tôi đã sang Mỹ định cư và sang năm sẽ đưa bố mẹ qua đó sống cùng. Tôi ở lại cũng không có nhiều vướng bận nên thời gian đều dành cho công việc. Tôi đang có ê-kíp tập hợp những bạn trẻ đến từ Mỹ, Hàn Quốc. Chúng tôi ấp ủ nhiều dự định và sẽ triển khai trong thời gian tới. Tôi xem công việc là “bạn gái” của mình. Nếu không có người phù hợp, tôi nghĩ mình sẽ sống độc thân.
Kim Chi
Ảnh Nguyễn Bá Ngọc